Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 326

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:54:07
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Vương Lệ Trân ngồi trên thuyền vẫn còn rất căng thẳng, cứ liên tục đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y của Ninh Hương, dù sao cả đời này của bà cũng chưa từng đến Tô Thành, xa nhất cũng chỉ đến huyện thành của huyện Vu, bà ấy thật sự có chút lo lắng mình không thể thích ứng nổi cuộc sống trong thành phố.

Bà ấy đồng ý Ninh Hương đi vào trong thành phố không phải vì muốn vào thành phố để Ninh Hương nuôi bà ấy sống qua ngày, mà bà ấy càng muốn ở bên cạnh Ninh Hương, thừa lúc bây giờ cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, có thể chăm sóc cho cô nhiều hơn, để cô cảm giác có gia đình.

Bà ấy luôn nhớ đến cái buổi tối đêm giao thừa năm ngoái, cái lần bà ấy và Lâm Kiến Đông ở nhà thuyền đón giao thừa với Ninh Hương, Ninh Hương đứng trên sàn gỗ nước mắt tuôn như mưa rơi, quay lưng khóc thời gian rất dài, không tài nào nín được.

Mặc dù con nha đầu này không nói, cũng có thể chịu được cô đơn lạnh lẽo nhưng thật ra trong đáy lòng của cô vẫn khao khát có sự ấm áp.

Tất nhiên rồi, Ninh Hương bảo bà ấy qua đây không phải vì muốn để bà ấy giúp cô giải tỏa sự cô đơn lạnh lẽo, mà là xuất phát từ đáy lòng muốn đưa bà ấy vào thành phố sống những ngày tháng tốt đẹp. Bởi vì cô luôn ghi nhớ ân tình của bà ấy, còn thực hiện lời hứa giúp bà ấy dưỡng già.

Cả hai người họ đều thuộc dạng muốn đối phương tốt, đều không phải vì muốn đạt được thứ gì đó.

Ninh Hương thấy Vương Lệ Trân căng thẳng liền đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của bà ấy và cười nói: “Cũng không có gì khác biệt quá lớn so với dưới quê đâu, cũng là con sông này con sông kia thôi, bên sông cũng là những căn nhà ngói và có người ở. Trên đường cũng không có xe hơi xe máy gì cả, xe đạp cũng chỉ hai năm nay mới nhìn thấy nhiều hơn thôi, trên đường có khi còn có rất nhiều gà vịt ngỗng chạy ngang đấy.”

Vương Lệ Trân nghe xong liền bật cười: “Bà chỉ là có chút chưa thấy qua chuyện đời, cháu đừng cười nhạo bà là được rồi.”

Thấy Vương Lệ Trân nói như thế, Lâm Kiến Đông cũng ngồi qua đó cùng trò chuyện và phối hợp với Ninh Hương kể cho bà ấy nghe về những chuyện buồn cười trong thành phố, anh một câu tôi một câu khiến Vương Lệ Trân cảm thấy trong thành phố cũng không có gì lớn lao cả, nên tất nhiên cũng không căng đan nữa.

Gần tới trưa thì họ đã tới bên tàu của Tô Thành, Lâm Kiến Đông vẫn giúp họ cầm lương thực, Ninh Hương và Vương Lệ Trân phân biệt cầm lấy hành lý, trên đường đi còn tìm hai chiếc xe kéo ba bánh, tiêu chút tiền đi đến căn nhà đã chuẩn bị sẵn từ trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-326.html.]

Vương Lệ Trân ngồi trên xe ba gác cứ liên tục quay đầu nhìn trái nhìn phải, vì thế Ninh Hương liền lựa lúc bà ấy ngó nghiêng thì nói cho bà ấy nghe nơi họ đi ngang qua là nơi nào, cứ thế liên tục nói địa điểm và xuống xe ở trước cửa nhà của mình.

Sau khi trả tiền xong bước xuống xe, Ninh Hương vừa lấy chìa khóa ra vừa cười nói: “Bà ơi, chúng ta đến rồi.”

Vương Lệ Trân tay xách hành lý đứng trước căn nhà của Ninh Hương, trái tim đập ‘thình thịch thình thịch' rất nhanh, nhìn căn nhà làm bằng tường trắng ngói đen trước mặt này mà nghĩ thầm trong lòng... Nơi này sau này chính là nhà của bà ấy.

Ninh Hương lấy chìa khóa ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra liền tỏa ra một luồng khí thơm ngát, Vương Lệ Trân bước vào thò đầu nhìn vào trong, bà ấy cười tít mắt nói: “Vừa nhìn đã biết đây chính là nơi ở của A Hương chúng ta.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nở nụ cười, trước hết cô bảo Lâm Kiến Đông mang lương thực để vào trong nhà bếp, sau đó lại dẫn Vương Lệ Trân đi lên lầu tham quan xung quanh, nơi cô ở đúng là có một vài đặc điểm, sạch sẽ ngăn nắp, mỗi một góc khuất nhỏ đều tốn nhiều tâm tư.

Cô thích cuộc sống như thế này, cũng là biểu hiện của việc cô yêu thích cuộc sống.

Ở nơi như thế này tất nhiên Vương Lệ Trân một trăm một ngàn lần yêu thích, sau khi tham quan xong liền ngồi xuống bộ sô pha bằng gỗ uống nước, còn không chịu nổi ngẩng đầu lên liên tục nhìn xung quanh, cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.

Bà ấy cầm ly nước lên đưa vào bên miệng uống ngụm nước, chỉ cảm thấy nước trong miệng đều mang mùi vị ngọt lịm.

Lâm Kiến Đông đưa Ninh Hương và Vương Lệ Trân vào trong thành phố và cùng họ đi ra ngoài cùng ăn bữa cơm, sau đó lại quay trở về đại đội Điềm Thủy, Ninh Hương và Vương Lệ Trân ăn xong liền quay về nhà cùng nhau cảm nhận sự thoải mái trong căn nhà mới.

Cách lúc khai giảng cũng gần một tháng, nếu như bình thường Ninh Hương không có gì làm thì cô sẽ ở nhà với Vương Lệ Trân. Cô ở nhà làm thêu thùa, Vương Lệ Trân cũng sẽ cầm kim chỉ lên làm những thứ như giày vớ gì đó, còn đan áo len nữa.

Có nhiều khi làm việc mệt mỏi, hai người sẽ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi tầm một ngày ra ngoài đường đi dạo khắp nơi. Ninh Hương sẽ dẫn Vương Lệ Trân đi ra ngoài ăn các món bên ngoài, đến công viên có nhiều trò chơi, đi dạo mua sắm này kia.

Loading...