Ở cùng với Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân suốt cả ngày trời, buổi tối còn ôm đống quần áo mới mua quay về nhà, Ninh Hương mới có một chút cảm giác chân thật, sau đó cô chỉnh lý tâm lý lại làm tốt công tác chuẩn bị và chào đón ngày mai đến.
Tối hôm đó cô ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau thức dậy liền rửa ráy cột tóc thật kỹ, mặc lên người bộ trang phục do Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân giúp cô lựa chọn xuất hiện ở trường hợp chính thức, cô giữ chặt lồng n.g.ự.c ổn định lại nhịp tim, ăn sáng xong liền xuất phát.
Ngày hôm đó có lẽ là một ngày như mơ như ảo nhất cuộc đời trùng sinh của Ninh Hương, cho dù những chi tiết nhỏ nhặt nhất cô cũng ghi nhớ rất rõ ràng, cô phải mãi mãi nhớ đến ngày hôm nay và dùng cả một đời để trân trọng ngày hôm nay.
Khi bước ra khỏi hội trường, ánh mặt trời bên ngoài chói chang lóa mắt. Ninh Hương cứ thế đứng dưới ánh mặt trời, mở ra bàn tay trắng như tuyết cảm nhận sự ấm áp của mặt trời ngày mùa đông, cũng nghiêm túc ghi nhớ vào trong não của mình.
Cô nâng bước chân lên đi về phía trước, đi dưới ánh mặt trời, đi về phía trước có tương lai ngày càng xán lạn hơn.
Kết thúc cuộc tiếp kiến, trước hết cô đón xe đi gặp hai vị sư phụ Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, lần này khi Ninh Hương lại đến trước mặt Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân đã không còn đứng ngồi không yên như ngày hôm qua nữa.
Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân kéo cô ngồi xuống và hỏi cô: “Nói với con cái gì thế?”
Trong ánh mắt và khóe môi Ninh Hương nhếch lên, đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng và vô cùng kiên định, dường như có sức mạnh vô tận thúc giục cô đi lên đỉnh cao của thế giới.
Cô nhìn Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, sau đó nghiêm túc nói: “Kiến nghị em lấy sản phẩm thêu thùa ra.”
“Phát triển sự nghiệp làm giàu.”
Đi ra khỏi nhà Lý Tố Phân và ngồi xe buýt quay về trường học, Ninh Hương đã hoàn toàn bình tâm trở lại, không còn cảm thấy chuyện xảy ra mấy ngày này giống như nằm mơ vậy, mọi thứ đều là sự thật, ánh nắng mặt trời là thật, gió thổi cũng là thật.
Quay trở về trường học cũng không lập tức quay về lớp học của mình mà đến hệ kiến trúc trước. Vừa đi đến lớp học dưới lầu của hệ kiến trúc, cô dõi mắt nhìn thấy Lâm Kiến Đông đang đi lên lầu liền lập tức gọi một câu: “Lâm Kiến Đông!”
Tiếng gọi này không chỉ gọi Lâm Kiến Đông, còn gọi cả những người đồng thời đang đi lên lầu, toàn bộ đều quay đầu qua nhìn Ninh Hương một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước chân lại quay đầu nhìn qua đó, khi thấy Ninh Hương đứng dưới ánh mắt chói chang, cả người hòa vào trong ánh nắng, khóe môi nở nụ cười hết sức rạng rỡ và đang nhìn anh nở nụ cười.
Anh nhìn Ninh Hương ngơ ngác mất một lúc lâu, sau đó vội vàng quay người lại chạy đến trước mặt cô: “Sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-330.html.]
Ninh Hương khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh, ánh mắt và giọng điệu đều hết sức nghiêm túc: “Em muốn dẫn đầu tám ngàn thợ thêu của Mộc Hồ tụi em cùng nhau làm giàu lên, cùng nhau sống cuộc sống tốt đẹp.”
“Anh giúp em chứ?”
Ninh Hương kéo Lâm Kiến Đông qua một bên, tìm một nơi không người ra vào, kể cho anh nghe những gì đã xảy ra trong hai ba ngày này. Cả quá trình nói liền một mạch không ngừng, nói đến nỗi làm cho Lâm Kiến Đông không ngừng trợn trừng mắt.
Lâm Kiến Đông sau khi nghe xong nhất thời chưa phản ứng lại được, chỉ không ngừng chớp mắt nhìn Ninh Hương.
Ninh Hương chờ anh tiêu hóa xong, kết quả hồi lâu anh cũng không nói gì, cũng không có phản ứng gì khác, vì vậy cô hỏi lại: “Chẳng lẽ ... ... anh cũng không tin những gì em nói, cảm thấy là em đang bịa đặt ăn nói linh tinh?”
Lâm Kiến Đông lại chớp mắt, một lúc sau bình tĩnh lại, vội vàng lắc đầu nói:” Không có, không có. “
Chỉ là chuyện này quá kinh người, anh chỉ nghe Ninh Hương đơn giản trần thuật lại như vậy đã nhiệt huyết sôi trào. Anh quả thực không thể tưởng tượng được, Ninh Hương đã phấn khích như nào khi trực tiếp gặp được người, và còn được trò chuyện.
Tất nhiên, anh chỉ vui mừng và ngạc nhiên trước sự việc chứ không phải vì anh không tin tưởng Ninh Hương sẽ được gặp mặt.
Ninh Hương từng bước đi đến ngày hôm nay, đã đạt được rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực thêu thùa, hiện tại cô là nhân vật hàng đầu trong ngành này, có tầm ảnh hưởng không nhỏ, việc nhận được lời gặp mặt là chuyện rất bình thường.
Ninh Hương nhìn anh chằm chằm, “Vậy anh như vậy là có ý gì?” Nửa ngày mà không có chút phản ứng nào.
Lâm Kiến Đông hít sâu một hơi, “Em để anh tiêu hóa thêm một lát.”
Ninh Hương không khỏi cười nhẹ một cái, sau đó mới cho anh thời gian tiêu hóa. Sau khi anh đã hoàn toàn tiêu hóa chuyện này rồi, có thể nói chuyện bình thường, cô lại hỏi: “Muốn giúp em sao?”
Lâm Kiến Đông nín thở, “Em định làm như nào?”
Ninh Hương nghĩ nghĩ, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Ý tưởng ban đầu của em là tự mình kinh doanh, tự làm doanh nhân.”
Mặc dù có vẻ như cô bận rộn cả ngày, nhưng thực ra thời gian gặp mặt của Ninh Hương không dài, chỉ nói một số điều quan trọng chung chung mà thôi. Nhiều hơn là một loại khẳng định và khuyến khích, không có trò chuyện và tán gẫu chuyên sâu nào khác.