Ninh Hương đi tới cầm cốc lên cho ấm tay uống nước nóng, “Vậy thì dẫn dắt mọi người cùng nhau làm giàu, nghề thủ công của chúng ta cần được kế thừa và phát huy, cần được cả xã hội công nhận, cháu muốn làm cho thợ thêu ở Mộc Hồ của chúng ta đều giàu có. “
Vương Lệ Thâm nhìn vẻ mặt của Ninh Hương, giơ tay gạt đi sợi tóc ướt bị tuyết làm ướt trên trán cô, ánh mắt tràn đầy tự hào nhìn cô, sau đó nghiêm túc nhìn cô rồi nói, “Nha đầu, cố lên.”
Ninh Hương nghiêm túc gật đầu, lại quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông, nói với anh: “Cùng nhau cố gắng.”
Lâm Kiến Đông đặt cốc trong tay xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô gật đầu.
Lâm Kiến Đông sau khi uống nước nóng làm ấm tay và cơ thể, ngồi nói chuyện với Ninh Hương và Vương Lệ Trân một lúc rồi mới quay lại trường.
Ninh Hương mang ô cho anh, tiễn Lâm Kiến Đông đi rồi đóng cửa lại, cô ngồi trên ghế sô pha ôm lấy cánh tay Vương Lệ Trân, tựa đầu vào vai bà ấy, chậm rãi kể cho bà ấy nghe tất cả mọi chuyện hôm nay cùng với toàn bộ tâm tình của cô.
Vương Lệ Trân vừa nghe vừa mỉm cười trấn an, lòng bàn tay thô ráp đặt lên mu bàn tay Ninh Hương, đem theo nhiệt độ ấm áp nhẹ nhàng vỗ về.
Vì còn vài ngày nữa sẽ là kỳ thi cuối kỳ, nên dù trong lòng có kích động có phấn khích thế nào đi chăng nữa thì cũng phải chỉnh lý lại. Ninh Hương quay trở lại trường nhanh chóng tiến vào trạng thái tiếp tục ôn tập, tất nhiên sẽ không có chuyện gặp ai cũng nói mình nhận được lời mời gặp mặt.
Lòng dạ mọi người đều tập trung vào ôn tập thi cử, cũng không có mấy người còn tâm tư để ý đến chuyện của người khác. Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, sẽ đón kỳ nghỉ đông cuối cùng ở trường đại học, mọi người vẫn thu dọn đồ đạc về quê đón tết như thường.
Kỳ nghỉ lần này Lâm Kiến Đông không về nhà ngay mà xin ở lại trường học thêm vài ngày, dùng kinh nghiệm hai năm buôn bán nhỏ của mình, cùng thảo luận với Ninh Hương ý tưởng gặp nhau, đồng thời lên một kế hoạch tổng thể và có hệ thống.
Trong đó bao gồm đăng ký nhãn hiệu của Ninh Hương Các, bao gồm lựa chọn địa điểm và trang trí cửa hàng, bao gồm ngân sách và nguồn quỹ ước tính, bao gồm hợp tác với Mộc Hồ và phân phối lợi nhuận. Tiếp theo là những vấn đề liên quan như đào tạo thợ thêu.
Có rất nhiều việc phức tạp liên quan, không phải việc đập trán một cái là có thể hoàn thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-333.html.]
Tuân theo tôn chỉ bắt đầu từ những việc nhỏ chậm rãi vững chắc từng bước một, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông dự định năm sau sẽ mở một cửa hàng ở Tô thành trước rồi nói sau. Về mặt tài chính, họ cũng bớt căng thẳng hơn.
Hai năm qua bản thân Ninh Hương kiếm được không ít tiền, mua nhà xong vẫn còn không ít tiền tiết kiệm. Lâm Kiến Đông cũng lấy ra số tiền mình kiếm được trong hai năm qua, tất cả đều góp vào, hai người chính thức được coi là quan hệ đối tác trên mặt ý nghĩa.
Sau khi hoàn thành mọi kế hoạch lớn nhỏ, cũng gần đến ngày anh tư Lâm Kiến Bình lập gia đình. Em trai kết hôn, tất nhiên Lâm Kiến Đông phải về nhà, vì vậy Ninh Hương bèn với anh ngồi xe trở lại thị trấn.
Vương Lệ Trân không đi cùng để bị dày vò, nhưng bà ấy đã gói trước một phong bì đỏ, đưa vào tay Ninh Hương. Ninh Hương cũng tự tay gói một chiếc phong bì đỏ, dự định sẽ đưa nó trở lại Lâm Kiến Đông để anh mang về, chúc mừng đám cưới của Lâm Kiến Bình.
Ninh Hương trở về thị trấn chủ yếu là đến trạm đặt thêu để lấy vật liệu, cái gì cũng có thể ngừng nhưng chế tác không được dừng, cô còn định đưa kế hoạch mà cô và Lâm Kiến Đông cho trạm trưởng Trần xem, xem xem anh ta nói như thế nào, có khả thi hay không.
Vì vậy, hai ngày trước đám cưới của Lâm Kiến Bình, Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông đã đến nhà ga mua vé, bắt xe buýt khoảng một tiếng rưỡi trở lại thị trấn Mộc Hồ. So với việc đi thuyền về nhà trước đây, việc này tiết kiệm không ít thời gian.
Đến thị trấn xuống xe, Lâm Kiến Đông không có về nhà ngay lập tức, mà là cùng Ninh Hương đến trạm đặt thêu.
Ninh Hương lần này trở về Mộc Hồ, lúc bước vào trạm thêu quen thuộc này, mọi người khi nhìn thấy cô đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt khi họ chào hỏi giống như đang nhìn thấy người nào đó vô cùng phi thườn
g.
Gặp được trạm trưởng Trần, trạm trưởng Trần càng là giống vậy.
Khi trạm trưởng Trần nhìn thấy Ninh Hương, mở miệng chính là: “Quay lại sao không nói trước với tôi một tiếng?”
Ninh Hương cười nói: “Làm gì? Định trải thảm đỏ cho tôi à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trạm trưởng Trần trả lời dứt khoát: “Quy cách này cũng chưa đủ!”
Nói xong, anh ta lấy một tờ báo từ trong ngăn kéo ra đặt ngay trước mặt Ninh Hương, “Tin tức về cuộc gặp mặt của cô từ lâu đã lan truyền rồi, giờ thì không một ai là không biết cái tên Ninh Hương cô đây, trưởng Trấn cũng nói rằng đợi cô quay về thì muốn gặp cô.