Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 339:;

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:54:39
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Lệ Trân giặt hai đôi giày ở bãi sông sau nhà, giặt xong đặt xuống phơi rồi mới trở về nhà ngồi xuống, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông xách theo mấy túi hành lý về đến nhà. Bà ấy đứng lên khỏi ghế, hỏi: “Đều lấy xong rồi?”

Lâm Kiến Đông xách mấy túi hành lý xuống phòng ở dưới lầu, Ninh Hương trực tiếp đi rót nước nóng bưng tới ngồi xuống bên bàn trà, đáp lời Vương Lệ Trân: “Đúng vậy, sau này cũng không cần phải đến trường nữa.”

Sau này bọn họ đã không còn là sinh viên, không cần mỗi ngày phải đi học.

Bởi vì Lâm Kiến Đông từ bỏ công việc do trường phân công, sau khi tốt nghiệp cũng không còn chỗ được sắp xếp nào khác, chỉ có thể tự thu xếp cuộc sống của mình, Ninh Hương bèn trực tiếp để anh đến ở nhà của mình.

Một năm trước là cô tìm Lâm Kiến Đông đến giúp, lôi kéo Lâm Kiến Đông cùng nhau nhập bọn thêu thùa làm ăn, bây giờ Lâm Kiến Đông từ bỏ công việc do trường học phân công, loại vấn đề về cuộc sống sau khi tốt nghiệp này, cô dĩ nhiên muốn chủ động hỗ trợ giải quyết.

Mà ở cùng nhau như thế này, thứ nhất có thể dễ dàng thảo luận và triển khai công việc tiếp theo hơn, thứ hai dĩ nhiên là có thể tiết kiệm được một số tiền. Bọn họ đã bỏ tiền ra một năm, chuyện làm ăn còn chưa chính thức bắt đầu, tiết kiệm tiền là chuyện tất nhiên.

Vào lúc sắp nghỉ, Vương Lệ Trân đã dọn dẹp phòng dưới lầu xong để cho Lâm Kiến Đông tới ở. Mà Lâm Kiến Đông rảnh rỗi liền mang chút hàng lý tới đây, hành lý ngày hôm nay cầm đến chính là hành lý cuối cùng.

Vương Lệ Trân vịn chân ngồi xuống cạnh Ninh Hương, giọng điệu cảm khái nói: “Thời gian trôi qua thật là nhanh, nhớ lúc cháu và Lâm Kiến Đông thi đậu đại học ấy, cứ ngỡ như mới chỉ hôm qua, tiếng loa vừa phát ra, cả thôn đều sôi nổi.”

Ninh Hương đương nhiên cũng nhớ, khi đó Hứa Diệu Sơn kéo mọi người đến bộ đại đội để họp, còn khen thưởng cô và Lâm Kiến Đông mỗi người một bộ tuyển tập da đỏ của chủ tịch, bảo cô và Lâm Kiến Đông phát biểu trước mặt mọi người.

Bốn năm thật sự trôi qua khá nhanh, bởi vì bốn năm này sống thoải mái hơn so với hai năm rưỡi trước, môi trường ở trường học thoải mái, người bên cạnh cũng thoải mái, học tập và thêu thùa đều khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.

Giọng điệu cô nhẹ nhàng tiếp lời: “Nghĩ như vậy, cũng rất nhanh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-339.html.]

Lâm Kiến Đông thu dọn hành lý xong từ phòng đi ra, đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, uống một ngụm nước ấm nghe Ninh Hương và Vương Lệ Trân lại cảm khái vài câu thời gian trôi nhanh. Nghe lời này, anh cũng hồi tưởng một chút chính mình mấy năm này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm đầu tiên của thập kỷ tám mươi trôi qua, cuộc sống bốn năm đại học của đến đây viết lên một dấu chấm. Mà sau dấu chấm này sẽ là một khởi đầu mới, vào lúc khởi đầu của thời đại mới này, bọn họ sẽ có thêm cuộc sống mới mẻ.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã thương lượng xong, đầu xuân năm tới sẽ thành lập cửa hàng, nhưng trong khoảng thời gian còn lại của năm trước, hai người bọn họ cũng không rảnh rỗi. Kết thúc cuộc sống ở trường học lại lập tức bắt đầu bận rộn triển khai việc làm ăn.

Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn đi về giữa Tô Thành và Mộc Hồ. Đã gặp trưởng trấn, cùng trưởng trấn trao đổi đàm phán chuyện làm ăn về vấn đề thêu thùa, hi vọng trên trấn có thể toàn lực phối hợp với bọn họ, mọi người đồng lòng đưa sản phẩm thêu của Mộc Hồ đi ra xa.

Hiện tại lực ảnh hưởng của Ninh Hương không phải bình thường, đối với chuyện như thế này cơ bản đều không gặp phải trở ngại gì, dù là bây giờ còn có người phản đối chủ nghĩa tư bản làm ăn, nhưng đối với chuyện cô làm thì không dám có bất kỳ ý kiến nào.

Dù sao cô giỏi như vậy, đó chính là sự khích lệ tốt nhất.

Sau khi tất cả quan hệ đều đàm phán ổn thoả, người trực tiếp kết nối với Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn là trạm trưởng Trần. Anh ta là trạm trưởng, người đứng đầu trạm thêu, cuối cùng trạm thêu phát triển và phối hợp thế nào đều là do anh ta quyết định.

Trong khoảng thời gian một năm trước, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ngựa không dừng vó, đi lại vô số lần, giải quyết hết các vấn đề giữa đó, cuối cùng chọn trước một phần tác phẩm thêu thùa có chất lượng tốt để trang trí cửa hàng, chuẩn bị năm sau khai trương.

Mà những vấn đề khác có liên quan đến việc mở cửa hàng, ví dụ giấy phép kinh doanh hay giấy phép gì đó, Lâm Kiến Đông đều đã làm xong.

Có thể nói, tất cả công tác chuẩn bị đều đã vào chỗ, chỉ chờ một tràng pháo mở cửa làm ăn.

Chạy xong một chuyến cuối cùng của năm trước, Ninh Hương đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bình thường lúc cô thêu thùa không cảm thấy mệt mỏi là bao, lúc mệt mỏi sẽ thư giãn gân cốt, mát xa mắt này kia. Nhưng chạy đi làm những việc vặt vãnh này thật là cảm thấy mệt mỏi.

Loading...