Lâm Kiến Đông bị hỏi đến sững sờ, nhìn Trần Xuân Hoa rồi lại nhìn cha Lâm.
Mà bốn người cha Lâm, Trần Xuân Hoa và Lâm Kiến Bình, Dương Tuệ cũng đều im lặng nhìn anh.
Lâm Kiến Đông nuốt đồ ăn trong miệng xuống, một lát sau nhìn Trần Xuân Hoa nói: “Năm ngoái lúc về ăn tết không phải đã nói rồi sao, muốn giúp A Hương cùng nhau làm ăn về vấn đề thêu thùa.”
Trần Xuân Hoa không hiểu: “Việc làm ăn thêu thùa này và công việc nhà nước phân cho, có quan hệ gì?”
Lâm Kiến Đông không nghĩ tới bọn họ nghi ngờ với chuyện này, anh im lặng ăn cơm một lát mới hắng giọng lại mở miệng nói: “Con không cần công việc nhà nước phân, nhường cho bạn học khác muốn rồi, sau này chỉ chuyên tâm làm ăn thêu thùa.”
Nghe nói như thế, cặp mắt của hai người Trần Xuân Hoa và cha Lâm ý trừng một cái: “Cái gì??”
Lâm Kiến Bình và Dương Tuệ ở bên cạnh im lặng không nói, không tham gia vào chuyện mà bọn họ không hiểu này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó Lâm Kiến Đông còn chưa lên tiếng tiếp, cha Lâm “cạch” một cái vỗ đũa lên bàn, nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Kiến Đông, nặng giọng nói: “Chuyện lớn như vậy, con cũng không thương lượng với trong nhà một chút, nói nhường liền nhường sao?”
Động tác của Lâm Kiến Đông chậm lại, nhìn cha Lâm: “Năm ngoái không phải con nói rồi sao?”
“Nói láo!” Cha Lâm trực tiếp cơm cũng không ăn, trầm mặt nhìn chằm chằm anh: “Năm ngoái con nói giúp A Hương làm ăn thêu thùa, có nói chuyện không muốn công việc nhà nước phân hồi nào? Bát sắt phân cho thỉ con bỏ không cần, bốn năm đại học không phải là phí công sao?”
Bọn họ không có tư duy khoáng đạt gì, nghĩ đến con trai học đằng đẵng bốn năm đại học, tốt nghiệp chính là muốn ăn cơm nhà nước. Bưng bát sắt của nhà nước, đây mới thực sự là có tiền đồ, mới có thể xem như nhân tài, mới có thể khiến cho người khác xem trọng.
Nào có cực khổ thi lên đại học, học bốn năm đàng hoàng, cuối cùng không muốn công việc?
Trần Xuân Hoa cũng nhíu mày nhìn Lâm Kiến Đông nói tiếp: “Con giúp A Hương làm ăn thêu thùa thì giúp là được rồi, liên quan gì tới việc phân công việc chứ? Năm nay không phải cũng giúp được một năm rồi sao, cũng đi học như bình thường mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-341.html.]
Lâm Kiến Đông nhanh chóng ăn cơm xong, buông bát đũa xuống: “Năm nay vẫn luôn chuẩn bị trong việc ở giai đoạn trước, sang năm khai trương mới xem như chính thức bắt đầu. Một mình sao có thể làm hai phần công việc, căn bản bận không chịu nổi.”
Trong lòng cha Lâm nghẹn lên một hơi, trầm mặt nhìn chằm chằm Lâm Kiến Đông, hít sâu hồi lâu không hề nói tiếp.
Trần Xuân Hoa cũng ăn không ngon, trực tiếp buông bát đũa trong tay cuống, nhìn Lâm Kiến Đông một lát lại lên tiếng nói: “A Tam, con là người có tiền đồ nhất nhà chúng ta, sao con có thể làm chuyện hồ đồ như vậy chứ?!”
Lâm Kiến Đông ngồi im không động: “Cha, mẹ, con nghĩ rất rõ ràng, chuyện làm ăn này nhất định có thể làm được.”
Cha Lâm nói tiếp chính là: “Lỡ như không được thì sao?”
Trần Xuân Hoa: “Con và A Hương không giống nhau, con hiểu không? A Hương không cần công việc nhà nước, con bé cũng không c.h.ế.t đói, hiện tại con bé có sức ảnh hưởng, tùy tiện làm một bức thêu liền đủ ăn uống mấy năm không lo. Nhưng con thì sao, cái gì con cũng không có, lỡ như việc này không làm được, con có từng nghĩ phải làm sao hay chưa? Có từng nghĩ chưa hả? Cứ như vậy giống anh cả, anh hai và A Tứ, về nhà bày hàng cả đời sao?”
Giọng điệu nói chuyện bắt đầu có chút gấp: “Không nói là không cho con giúp, anh cả, anh hai con, con có A Tứ nữa, có phải là cho con mượn tiền? Mượn cũng không ít đi? Vậy thì không có giúp đỡ thế nha, con uổng công học đại học rồi, biết không hả!”
Lâm Kiến Đông kiên nhẫn giải thích với bọn họ: “Người học tri thức trong bốn năm học là con, người mở rộng kiến thức, rèn luyện ra được năng lực cũng là con, sao có thể là phí công đi học chứ? Coi như việc này cuối cùng thật sự không thành, con cũng sẽ không c.h.ế.t đói.”
Cha Lâm nhìn anh chằm chằm: “Cái tiền đồ này của con không c.h.ế.t đói phải không? Con học bốn năm đại học, đến cả công việc cũng không có, con còn nói không phải uổng công? Con đi ra ngoài hỏi người ta xem, xem ai sẽ nói bốn năm đại học này của con không uổng công.”
Lâm Kiến Đông nghe hiểu, trong nhận thức của cha Lâm và Trần Xuân Hoa, học đại học chính là ăn cơm nhà nước, làm việc cho nhà nước. Không được phân công việc, vậy việc học đại học này chính là uổng công. Bọn họ chỉ nhìn thật, không nhìn hư.
Đạo lý này có tranh luận cũng không hiểu, không cần thiết tiếp tục tranh luận, lại nói thì sẽ cãi nhau.
Cha Lâm và Trần Xuân Hoa thấy Lâm Kiến Đông không nói gì thêm, hai người nén cơn giận, sau đó lại bưng bát lên ăn cơm. Nhưng nhìn ăn, kỳ thật kia là giống như phát tiết, ra sức nhét cơm vào trong miệng.