Bởi vì Ninh Hương mới ăn sáng không lâu cho nên bữa trưa cô chỉ ăn vài miếng. Sau khi nấu cơm xong, cô cầm một hộp cơm, đựng đầy cơm và rau, để Vương Lệ Trân ở nhà nghỉ ngơi, tự mình đi đến cửa hàng.
Bởi vì vừa mới khai trương, Lâm Kiến Đông từ sớm đã đến mở cửa làm ăn. Khi có khách vào, anh bận rộn chào hỏi khách hàng, giới thiệu về sản phẩm thêu trong cửa hàng của họ, khi không có ai thì anh đọc báo, nghiên cứu tạp chí hoặc xuất bản bản vẽ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàn cảnh xã hội ngày nay luôn thay đổi, muốn theo kịp sự thay đổi từng bước của thời đại, chỉ có thể không ngừng tự nghiên cứu. Từ hành vi của các nhà lãnh đạo quốc gia khác nhau, cũng như các chính sách to nhỏ mới, để dự đoán hướng đi trong tương lai.
Khi Ninh Hương cầm hộp cơm trưa bước vào cửa hàng, Lâm Kiến Đông vừa mới cắt một mẩu tin tức mới từ tờ báo, đang nghiêm túc dán nó vào một tạp chí đã được dán rất nhiều mẩu báo lên trên. Nhìn thấy Ninh Hương đi tới, anh tiện tay đóng tạp chí lại.
Từ sau quầy đứng lên, nhìn Ninh Hương hỏi: “Tỉnh rượu rồi sao?”
Ninh Hương đặt túi đựng hộp cơm xuống trước mặt anh, đi đến bên cạnh khung thêu ngồi xuống, “Tỉnh rồi, em với bà Lệ Trân ăn ở nhà rồi, đưa cơm đến cho anh đây, anh mau ăn đi. “
Vốn dĩ Lâm Kiến Đông định cầm hộp cơm đi đến quán cơm nhỏ gần đấy mua gì đó ăn, miễn sao ăn no là được. Hiện tại họ đang ở trong giai đoạn khởi đầu, sau này sẽ còn rất nhiều chỗ cần dùng tiền, vì vậy họ có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Bây giờ Ninh Hương đã mang cơm đến cho anh, vậy anh không cần phải ra ngoài mua nữa.
Lâm Kiến Đông ngồi ở quầy lấy hộp cơm và đũa ra ăn cơm, còn Ninh Hương thì cố định vải thêu trên khung bắt đầu tách sợi thêu thùa. Khi thiết kế cửa hàng, cô đã đặt khung thêu và vật liệu vào cửa hàng, dự định rảnh sẽ qua đây làm việc.
Nếu cô thêu thùa trong cửa hàng như vậy cũng là một cách để thu hút khách hàng, cũng coi như là biểu diễn kỹ năng thêu trước công chúng. Vốn dĩ cô đã là một bảng hiệu sống, cửa hàng này chính là dựa vào sức ảnh hưởng của cô để mở.
Sau khi cửa hàng chính thức mở cửa, cuộc sống hàng ngày từ từ bước sang một khuôn mẫu khác, thần kinh căng thẳng ban đầu cũng hoàn toàn được thả lỏng. Không cần phải lên lớp đi học, hầu hết công việc hàng ngày của Ninh Hương là thêu thùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-347.html.]
Vẫn giống như trước, trước tiên cùng Lâm Kiến Đông tìm cảm hứng để vẽ phác thảo, hoặc chọn trực tiếp từ những bức tranh mà Lâm Kiến Đông thường vẽ. Sau khi Lâm Kiến Đông hoàn thiện bản phác thảo, Ninh Hương lại lấy nó để làm bản phác thảo và thêu thành tranh.
Công việc hàng ngày của Lâm Kiến Đông chính là đọc báo và tạp chí, tiếp đón khách và bán đồ, thỉnh thoảng tiếp xúc với một số thương gia ngoài tỉnh, bắt chuyện cũng người khác nói rất nhiều chuyện trên thành phố, đặc biệt là về mặt sản phẩm thủ công.
Anh bình tĩnh, nhẫn nại lên kế hoạch ổn định hoạt động của cửa hàng rồi mới ra ngoài kinh doanh. Bởi vì đã làm việc với Ninh Hương về tranh thêu sáng tạo trong vài năm, anh biết tất cả mọi thứ về thêu, không cần phải học thêm nữa.
Những ngày khai trương cửa hàng trôi qua êm đềm, thời tiết ấm dần lên, gió tháng ba nhè nhẹ phả vào mặt làm say lòng người.
Vương Lệ Trân hàng ngày cũng sống rất đầy đủ, hoặc với mấy bà hàng xóm, hoặc ra ngoài mở sạp hàng khi rảnh rỗi, hoặc là đến cửa hàng để xem và học hỏi, nghĩ rằng nếu có chỗ nào cần thì bản thân cũng có thể giúp một tay.
Khi không có việc gì khác, Vương Lệ Trân ở nhà nấu ăn. Lại đến ngày ăn tết Thanh minh tháng ba làm bánh Ngải, bà ấy cùng mấy người bạn già trong xóm đi tìm rơm lúa mì, lấy về xay gạo nếp luộc đậu đỏ, ngâm nga hấp bánh Ngải.
Buổi tối, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đóng cửa hàng trở về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của bánh Ngải. Ninh Hương nhìn thấy trên bàn ăn có nhiều bánh Ngải như vậy, không khách khí “wow” một tiếng, trước tiên ăn hai viên trước.
Ba người ngồi nói chuyện phiếm trong khi ăn bánh Ngải, nói trong bánh Ngải có nhận gì nhiều. Giống như bọn họ tự ở nhà làm bánh Ngải, thường là làm hạt mè hoặc đậu đỏ, những thứ khác như bánh trung thu quá phức tạp nên không làm.
Ninh Hương cười nói: “Nhân thịt xé lòng đỏ trứng khá ngon.”
Nghe vậy, Vương Lệ Trân trực tiếp trừng lớn mắt, “Nhân thịt xé lòng đỏ trứng? Đây là loại nhân gì?”
Ninh Hương cắn bánh Ngải nhân đậu đỏ gương mặt tươi cười, “Cháu cũng tình cờ ăn qua một lần.”
Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông chưa bao giờ ăn bánh Ngải kỳ quái như vậy, bọn họ chỉ coi như nghe chuyện mới lạ. Sau khi ăn bánh Ngải ăn tối xong, ba người hoặc là bận chuyện riêng, hoặc là vẫn sẽ cùng nhau tán gẫu.