Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:18:02
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ không còn phải vắt kiệt thời gian như trước nữa, Ninh Hương ban ngày dành thời gian thêu thùa ở cửa hàng, buổi tối trở về sẽ thư giãn nghỉ ngơi một lúc, không còn thúc ép bản thân gắt gao như vậy nữa.

Bởi vì không có cửa hàng thương hiệu thêu nào khác trên thị trường, hơn nữa danh tiếng của Ninh Hương cũng không thấp, cho nên việc kinh doanh của Ninh Hương Các từ khi mở cửa đến hôm này vẫn rất tốt. Nhất là Thần Hải ở gần, sẽ có người ở bên đó rủ nhau qua mua đồ thêu.

Trong thời đại ngày nay, dù bạn kinh doanh gì, chỉ cần bạn dám nghĩ dám làm, đi trước người khác thì về cơ bản là bạn có thể làm được, vì thị trường chưa phát triển nên có thể nói ai làm bánh thì hơn nửa của chiếc bánh sẽ thuộc về người đó.

Nói tóm lại, mọi thứ đều tốt như Ninh Hương và Lâm Kiến Đông mong đợi, nên bây giờ Ninh Hương không có áp lực tinh thần quá lớn. Chỉ muốn kinh doanh một thời gian, đợi khi có đủ nền tảng và kinh phí sẽ mở cửa hàng đi các nơi khác.

Tối nay ba người cùng nhau nói chuyện rất sôi nổi, sinh động, khi Vương Lệ Trân bắt đầu có vẻ mệt mỏi, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông bảo bà ấy về phòng ngủ, cả hai cũng tự về phòng của mình chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vương Lệ Trân sống vì lưng không khỏe không muốn leo cầu thang nên tầng dưới. Sau khi Lâm Kiến Đông chuyển đến, anh cũng sống ở tầng dưới, mỗi đêm nếu Vương Lệ Trân cần gì, anh còn có thể dậy giúp đỡ.

Ninh Hương sống một mình trên lầu, trên lầu ngoài giường, nệm, bàn, tủ và bàn viết, phần còn lại hầu như toàn là vật liệu thêu, bản phác thảo khung thêu còn có một số thành phẩm bán thành phẩm do cô làm, giống như một không gian làm việc riêng.

Sau khi tắt đèn nằm trên giường, Ninh Hương không có chút buồn ngủ nào, trong đêm tối chớp chớp mắt suy nghĩ.

Hoạt động của cửa hàng và sự phát triển trong tương lai của thương hiệu đều do kế hoạch của Lâm Kiến Đông kiểm soát, những vấn đề kinh doanh này cô ngược lại không cần lo lắng, hơn nữa cô cũng lo không nổi, vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nghĩ đến chuyện thêu thùa.

Cô vốn có sở trường về phương diện này nên vẫn tập trung tính lực cho những chuyện trên phương diện này. Kỹ năng thêu thùa của cô hiện tại cũng đã được coi là đỉnh cao, chỉ cần làm ra một tác phẩm, thì giá của nó không phải là mức bình thường.

Nhưng cô không hài lòng với điều này, cô vẫn muốn mày mò thêm một số khả năng mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-348.html.]

Loại khả năng mới này đương nhiên không phải là chỉ nội dung, cô cùng Lâm Kiến Đông luôn đã và đang đổi mới nội dung, điều cô suy xét còn có những khả năng nào về mặt hình thức, còn có những đồ vật nào làm cho người ta vừa nhìn đã sáng mắt.

Đương nhiên, loại việc này không phải chỉ cần nghĩ đến là có thể nghĩ ra được, ngay cả khi đã có ý tưởng thì cũng phải dành thời gian và tâm sức để nghiên cứu thực hiện nó. Tóm lại không phải là một chuyện đơn giản dễ dàng, cũng không cần phải lo lắng.

Cái gì cũng không nghĩ ra, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, Ninh Hương cũng liền kéo chăn ngủ thiếp đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn như trước đứng dậy thay quần áo buộc tóc, thu dọn đồ đạc, xuống nhà rửa mặt rồi ngồi ăn sáng. Mà mỗi sáng khi cô xuống nhà thì bữa sáng đã sẵn sàng.

Vương Lệ Trân có tuổi rồi nên dậy sớm, Lâm Kiến Đông tinh thần tốt cũng dậy sớm, hai người họ sẽ cùng nhau làm bữa sáng. Ninh Hương ban đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng, ăn xong liền chủ động đi rửa bát, nhưng Lâm Kiến Đông sẽ không để cho cô làm.

Khi anh kéo cô đi trong miệng còn nói: “Tay của thợ thêu không phải dùng để rửa bát.”

Lâm Kiến Đồng không chịu để cô rửa, sau này cô cũng không chủ động rửa nữa. Đến bây giờ, cô hầu như không làm việc nhà nào cả, cầm chổi quét nhà, Lâm Kiến Đông cũng sẽ đến cầm lấy nói: “Tay của thợ thêu không phải là để quét nhà.”

Mỗi khi Lâm Kiến Đông cướp việc trong tay cô như vậy, cô đều nhịn không được mím môi đè đè khóe miệng.

Trên thế giới này, cô sẽ nghi ngờ ý tốt của bất kỳ ai dành cho cô, ngoại trừ Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân. Tất cả ấm áp mà cô nhận được từ những người khác trong hai đời của mình cũng không nhiều bằng những gì cô nhận được từ họ trong những năm gần đây.

Cô sinh ra đã là chị cả, là người được cha mẹ giao cho trọng trách chăm sóc gia đình, cô chưa từng nhận được tình yêu thương của cha mẹ, cũng như tình yêu thương của bất kỳ người lớn tuổi nào khác. Dù là chồng, anh chị em, con riêng, không ai trong số họ từng yêu thương với cô.

Đời trước cho đến cuối đời, đáy lòng cô đều là cô đơn lẻ loi, thậm chí còn có oán hận cùng một chút thù hận. Nhưng khi trọng sinh quay lại, trong lòng cô vẫn còn mơ tưởng, nghĩ rằng cha mẹ có thể sẽ thương yêu cô.

Loading...