Suy cho cùng, trước khi ly hôn, giữa cô và cha mẹ cô hầu như không có mâu thuẫn gì. Đời trước khi cả gia đình suôn sẻ, giữa cô và cha mẹ cũng không có mâu thuẫn gì.
Vì vậy, cô ôm lấy ảo tưởng này, nghĩ rằng cô về nhà nói muốn ly hôn với họ, bọn họ kinh ngạc và không thể hiểu, thậm chí sau khi cãi vã ầm ĩ, cuối cũng có thể sẽ tôn trọng cô, ủng hộ quyết định của cô.
Tất nhiên, ảnh tưởng này cũng đã hoàn toàn tan vỡ. Cô hoàn toàn hiểu rằng trong mắt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, cô không là gì cả, chỉ là một công cụ không biết đau, không mệt mỏi hay buồn phiền, cho nên trong lòng chỉ còn lại hận.
Đời này cô không còn mong đợi và kỳ vọng gì vào tình cảm nữa, và cũng không muốn nỗ lực vì điều đó nữa. Nhưng nếu ông trời quan tâm cô, để cô thực sự gặp được, cô sẽ không từ chối tình cảm cách xa ngàn dặm.
Vương Lệ Trân đối với cô ấy là như vậy, Lâm Kiến Đông cũng vậy.
Cô ở cùng họ rất thoải mái, có một sự ăn ý tự nhiên, sẽ không cảm thấy phiền phức nhọc lòng, cũng không cần phải có bất kỳ sự quan tâm đề phòng nào, cô có thể sống cùng họ bằng sự chân thành và thoải mái nhất, trong lòng chỉ có sự an tâm.
Đôi khi cô cảm thấy Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông là người được ông trời gửi đến để thương yêu cô.
***
Sau bữa sáng, cô cùng Lâm Kiến Đông đến cửa hàng, đến cửa hàng rồi ngồi xuống, Lâm Kiến Đông dọn dẹp, Ninh Hương ngồi xuống tiếp tục công việc thêu thùa của cô. Nếu có khách đến cửa, tự nhiên cũng là Lâm Kiến Đông tiếp đón.
Nếu khách có hứng thú, họ sẽ đi đến bên Ninh Hương xem cô thêu.
Buổi trưa có rất ít khách, để không làm phiền Vương Lệ Trân, Lâm Kiến Đông tranh thủ đạp xe về, giúp Vương Lệ Trân nấu cơm, gói hộp cơm quay lại cửa hàng ăn trưa với Ninh Hương.
Lâm Kiến Đông hôm nay về sớm hơn một chút, Ninh Hương cũng không chú ý. Cô một mình ở trong tiệm thêu thùa trông coi tiệm, khi mệt thì đứng dậy vận động gấn cốt, ra cửa nhìn xa để thư giãn mắt.
Thời gian thư giãn hôm nay lâu hơn một chút, thấy Lâm Kiến Đông sẽ không quay lại ngay được, Ninh Hương bèn đi tới sau quầy ngồi nghỉ ngơi. Không có chuyện làm, khi mở ngăn thì kéo nhìn thấy một cuốn tạp chí, cô liền lấy ra xem.
Tạp chí là của Lâm Kiến Đông, khi mở ra xem thì đầy rẫy những bản tin được cắt ghép, ở lề bên cạnh có dòng chữ mà Lâm Kiến Đông viết hai ba câu về những suy nghĩ và phân tích của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-349.html.]
Ninh Hương cảm thấy thú vị, vì vậy cô cẩn thận lật từng trang một. Sau khi lật qua khoảng mười trang, cô nhìn lướt qua từng mẩu tin và những dòng chữ Lâm Kiến Đông viết, sau đó thì Lâm Kiến Đông xách hộp cơm trưa từ bên ngoài quay lại.
Sau khi vào cửa, anh đi tới chiếc bàn tròn nhỏ đặt hộp cơm xuống mở ra, gọi Ninh Hương: “Nhanh đến ăn cơm đi.”
Ninh Hương mỉm cười, đóng tạp chí lại cất vào ngăn kéo, đứng dậy ra phía sau rửa tay, đi đến bên chiếc bàn tròn nhỏ ngồi xuống. Cầm đũa lên vừa nhìn, Lâm Kiến Đông không chỉ lấy cơm và rau, còn mang theo một ít bánh Ngải đến.
Khi Lâm Kiến Đông rửa tay xong quay lại ngồi, Ninh Hương cầm một cái Ngải xanh lá lên nói: “Cuốn tạp chí đó trong ngăn kéo là anh làm phải không? Trong đó có toàn là tin tức về thời sự, chính sách do nhà nước và các địa phương ban hành.”
Lâm Kiến Đông gật đầu,” Làm ăn phải theo kịp các sự kiện hiện tại. “
Ninh Hương cầm bánh Ngải trong miệng cắn một miếng, cắn xong nhai hai cái, cô bỗng sững lại. Nhìn xuống cái bánh Ngải trên tay, cô phát nó vậy mà là nhân lòng đỏ trứng ruốc thịt!
Cô sững sờ nhìn vào bánh Ngải nhân lòng đỏ trứng ruốc thịt trong tay một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn Lâm Kiến Đông. Cho nên hôm nay anh chạy về nhà sớm hơn, quay lại muộn hơn một chút, là về nhà làm cái này à?
Nhìn vẻ mặt của cô, Lâm Kiến Đông cười nói: “Anh cùng bà Lệ Trân đều đã nếm thử rồi, rất ngon.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương nhìn anh rồi từ từ nhai bánh Ngải trong miệng, không kìm
được cúi mày cười một cái.
***
Nói chuyện ăn cơm trưa xong, Lâm Kiến Đông đem hộp cơm đi rửa sạch rồi bọc lại. Ninh Hương không có thói quen ngủ trưa, tự nhiên ở bên cạnh khung thêu tiếp tục công việc thêu thùa của mình. Mà Lâm Kiến Đông cũng không nhàn rỗi, anh sẽ vẽ bên cạnh vẽ.
Kể từ khi anh và Ninh Hương đồng ý hợp tác làm ăn, Lâm Kiến Đông đã nghiên cứu thêm về hội họa một cách có hệ thống và chuyên sâu hơn, bây giờ tranh của anh đã được xem là rất thuần thục, cho dù là bố cục hay màu sắc đều rất có phong cách cá nhân.
Tất nhiên, trong phong cách của anh có thể nhìn thấy bóng dáng tranh thêu của Ninh Hương, mà tranh thêu của Ninh Hương cũng có thể nhìn ra một chút phong cách hội họa của anh. Chẳng qua là những gì anh đang làm thuộc loại công việc sau màn, là loại không ai biết đến đó.