Sau khi hội chợ triển lãm bán hàng kết thúc, sự phấn khích trong lòng Ninh Hương vẫn hề nguôi ngoai.
Bình thường chuyện buôn bán trong cửa hàng thật cũng khá , nhưng thể nào so sánh với ba ngày nay . Trước đó cô còn cảm thấy đồ thêu ở Ninh Hương Các đều là hàng tinh xảo, giá tiền cao nên dễ gì bán nhiều, nhưng ba ngày nay bọn họ bán hàng như bán củ cải trắng .
Ngày cuối cùng ở Cảng Thành, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông thành tất cả các công việc ở hội chợ triển lãm bán hàng, bao gồm cả việc giao lưu với nhiều khác trong thời gian hội chợ. Lần bọn họ tới hội chợ triển lãm bán hàng chỉ để bán đồ vật, mà còn để tạo danh tiếng, quen với nhiều hơn.
Tóm hành trình tới hội chợ triển lãm bán hàng đạt tất cả những gì mà bọn họ mong , danh trao đổi một đống lớn. Hai chỉ quen với một thương nhân kinh doanh đồ thêu trong và ngoài nước, mà còn tới một tiếng tăm trong giới sưu tầm, thậm chí còn một nổi tiếng.
Ninh Hương cảm thấy, chuyến tới Cảng Thành , mở một cánh cửa lớn trong thế giới của cô.
Buổi tối ngày cuối cùng khi rời khỏi Cảng Thành, kết thúc bộ công việc và xã giao, nhưng Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng rảnh rỗi ở trong khách sạn. Hai ngoài tìm một tiệm cơm Tây, gọi rượu vang đỏ và một bàn thức ăn, nâng chén rượu lên chúc mừng thành công lớn.
Có lẽ vì quá vui, hoặc vì ngoài, đêm nay Ninh Hương hề kiềm chế bản , ăn uống vui vẻ. Sau khi rời khỏi phòng ăn, đường gió xuân thổi trong đêm, cả cô đều chút lâng lâng.
Lâm Kiến Đông bên cạnh cô, thỉnh thoảng đưa tay , chuẩn dìu cô bất cứ lúc nào.
Rượu từ từ ngấm hơn, về Ninh Hương càng cảm thấy bay bổng, thậm chí còn , Lâm Kiến Đông bèn xốc cô lên, cõng Ninh Hương về. Anh cõng Ninh Hương chậm rãi , lúc cô chuyện thì chỉ , bên tai cơn gió nhẹ thổi qua.
Ninh Hương tựa đầu lên vai chuyện với , cô hỏi: “Lần tham gia hội chợ triển lãm bán hàng thành công như thế, còn kiếm nhiều tiền lời. Sau khi chúng trở , thể chuẩn một chút, đó mở rộng cửa hàng tới các thành phố lớn ?”
Lâm Kiến Đông vẫn chậm, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng : “Trước tiên mở ở Thân Hải, Bình Thành, còn cả Lăng Thành nữa, mỗi nơi đều mở một cửa hàng, Thân Hải sẽ mở ở đường Nam Kinh, Bình Thành mở ở Vương Phủ Tỉnh, Lăng Thành mở ở miếu Phu Tử, thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đầu Ninh Hương vẫn nhúc nhích, giọng mềm mại: “Em đều từng tới đó, em . . . . . .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-356.html.]
Lâm Kiến Đông : “Chờ chọn xong vị trí cửa hàng dẫn em xem.”
Ninh Hương “Vâng” một tiếng: “Còn tuyển nhân viên cửa hàng, còn đào tạo, nhiều nhiều chuyện. . . . . .”
Quy mô mở rộng càng lớn thì càng nhiều việc cần suy nghĩ và xử lý, cũng cần nhiều nhân viên khác . Cô và Lâm Kiến Đông chỉ hai đôi bàn tay, , nhiều chuyện cũng thuê tới .
Có điều những chuyện đều Lâm Kiến Đông thu xếp xử lý, Ninh Hương đúng là gì lo lắng. Lâm Kiến Đông cô như , cũng : “Cứ từ từ từng bước một, đừng lo lắng, chuyện đều sẽ sắp xếp xong.”
Ninh Hương chuyện như ông lão, vẻ lớn chuyện, trong tiềm thức cô cảm thấy an tâm, bất giác nở nụ .
Cười xong, cô với Lâm Kiến Đông: “Em vẫn cảm thấy ngoài mặt thì mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong lòng sáu mươi tuổi .”
Lâm Kiến Đông tiếp: “Không ?”
Ninh Hương cũng : “Tốt ạ.”
Nói xong, cô nghĩ tới chuyện gì, mắt lim dim cảm nhận gió đêm trong thành phố, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng : “Lâm Kiến Đông, , em sống nhiều nhiều năm, nhưng vẫn từng chuyện yêu đương.”
Trong đầu Lâm Kiến Đông nghĩ nhiều tới những chuyện khác, cô cái gì thì đáp cái đó, Lâm Kiến Đông “Ừ” một tiếng tiếp: “Anh cũng , sống thành sáu mươi tuổi nội tâm , nhưng cũng một trải qua chuyện yêu đương của trẻ tuổi.”
Ninh Hương vốn dĩ còn cảm thấy đau lòng, nhưng cô nhịn lên. Cười một lúc, cô mở mắt , nghiêng đầu về phía Lâm Kiến Đông trực tiếp hỏi: “Anh hãy thật , thích em ?”
Nghe cô , Lâm Kiến Đông trầm ngâm một lát, đó nhẹ nhàng bình thở, về con đường nơi phương xa lên tiếng trả lời cô: “Ừ.”