Ninh Hương cúi đầu xuống, hỏi lại anh: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”
Lâm Kiến Đông cố gắng tìm kiếm một khoảng thời gian cụ thể trong hồi ức, nhưng anh phát hiện mình không tìm ra được. Có một lần khắc sâu nhất, là khi anh đưa một quyển tập thơ cho Ninh Hương, nhìn thấy Ninh Hương và Hồ Tú Liên cãi nhau bên bờ sông, nói hết tất cả những oan ức mà cô phải chịu đựng suốt từ lúc nhỏ đến lớn.
Ngày hôm đó buổi tối sau khi trở về anh làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu tràn ngập những lời nói của Ninh Hương lúc ấy, sau đó anh lại trở về bên bờ sông, trong bóng đêm tối, anh bảo vệ chiếc thuyền nhỏ rách nát của Ninh Hương, yên lặng không tiếng động mà trông giữ suốt một đêm.
Lâm Kiến Đông không phải người nhiệt tình lãng mạn, điều kiện trong nhà cũng không cho phép anh có lãng mạn và ảo tưởng gì đó. Yêu thích một người, cách bày tỏ rõ ràng nhất có lẽ cũng chính là —— yên lặng giúp đỡ cô, bảo vệ cô, hy vọng có thể che chắn một chút mưa gió cho cô.
Lâm Kiến Đông còn chưa nói gì, Ninh Hương lại gọi tên anh: “Lâm Kiến Đông.”
Lâm Kiến Đông đáp lời cô: “Hả?”
Giọng Ninh Hương nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”
Lâm Kiến Đông bất ngờ ngây người, trong nháy mắt anh ngừng chân bước. Anh hơi quay đầu về phía sau, chỉ nhìn thấy một chút trán của Ninh Hương, không tự giác bình ổn lại hơi thở đang rối loạn, một lúc sau mới lên tiếng hỏi một câu: “Em vừa mới nói cái gì?”
Ninh Hương quay đầu lại nhìn anh, rất nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”
Nói xong cô lại bổ sung thêm một câu: “Nói chuyện yêu đương của người trẻ tuổi ấy.”
Lâm Kiến Đông lại ngẩn người một lúc lâu, chỉ cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng không tìm thấy được hô hấp. Anh cố gắng tìm lại giọng nói của mình, nửa ngày sau mới mở miệng trả lời cô: “Được. . . . . .được. . . . . .”
Trăng sáng gió nhẹ, Lâm Kiến Đông cõng Ninh Hương chậm rãi bước đi trên đường phố, tựa như tất cả mọi thứ xung quanh đều chậm lại, bên tai chỉ còn tiếng nói xen lẫn tiếng gió thổi, cùng với con đường dài đằng phía trước mà họ đang đi. . . . . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-357.html.]
Uống một chút rượu cảm giác ngủ ngon hơn, khi trở lại khách sạn, Ninh Hương rửa mặt xong cũng lên trên giường ngủ thiếp đi. Cô cảm thấy giấc ngủ đêm nay rất ngon, một đêm yên giấc không mộng mị. Sáng ngày hôm sau, Ninh Hương tỉnh dậy bởi tiếng gõ cửa phòng.
Cô ôm đầu tỉnh táo hơn một chút, xuống giường xỏ dép lê vào đi ra mở cửa, phát hiện người ở bên ngoài là Lâm Kiến Đông. Trong tay anh cầm theo bữa sáng vừa mới mua từ bên ngoài về, anh nhấc lên nhìn cô ra hiệu, nói : “Ăn xong thì về nhà.”
Ninh Hương vừa mới tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, cô mở cửa để anh vào trong phòng, còn mình thì xoay người đi rửa mặt. Rửa mặt chải đầu xong đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ cùng ăn sáng với Lâm Kiến Đông.
Trong lúc ăn, thỉnh thoảng Lâm Kiến Đông lại đưa mắt nhìn Ninh Hương, ánh mắt anh và Ninh Hương giao nhau mấy lần, trong mắt cô hiện lên vài phần thắc mắc, bèn nhìn anh hỏi một câu: “Anh làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Lâm Kiến Đông ăn một thìa cháo, anh hắng giọng, nhìn Ninh Hương hỏi: “Em còn nhớ tối hôm qua em đã nói gì không?”
Tối hôm qua Ninh Hương uống rượu, sau khi trở lại cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ rất ngon, nhưng cả đêm qua Lâm Kiến Đông hoàn toàn không ngủ. Ngược lại anh cũng không cảm thấy vô cùng phấn chấn, thế nhưng người nằm trên giường tựa vào đầu giường, chớp mắt, làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Hình ảnh đó cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu anh, Ninh Hương tựa cằm trên vai anh, trong hơi thở nhuốm mùi rượu nhẹ nhàng, cô nghiêm túc nhìn anh nói: “Chúng ta nói chuyện yêu đương đi, nói chuyện yêu đương của người trẻ tuổi ấy.”
Tuy rằng tất cả mọi thứ diễn ra vô cùng chân thực, thậm chí anh còn nhớ rõ lúc Ninh Hương nói chuyện, lông mi của cô khẽ rung nhẹ, nhưng Lâm Kiến Đông vẫn có cảm giác hoảng hốt không thể gọi tên, giống như người uống rượu kia không phải Ninh Hương, mà là anh.
Anh biết lúc Ninh Hương nói ra những lời đó vẫn còn mang theo rượu, có những lời nói trong lúc say chưa chắc đã có thể coi là thật, rất có thể chỉ là một loại cảm xúc hưng phấn kỳ lạ nào đó trong lúc nhất thời.
Nếu như cô không nhớ rõ, vậy anh cũng coi như mình chưa từng nghe thấy.
Ninh Hương cầm đũa chớp chớp mắt nhìn anh mấy lần: “Tối hôm qua hình như em nói rất nhiều, anh muốn nói tới câu nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông nhìn cô, khóe miệng anh xuất hiện ý cười: “Em nói xem?”