Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 367

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:18:50
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu ai có khả năng tạo nên những tác phẩm xuất sắc hơn cô thì cô nhất định sẽ dùng hết sức mình để nâng đỡ họ. Thợ thêu Mộc Hồ càng có danh tiếng thì tiếng tăm của thợ thêu Mộc Hồ càng bay xa, từ đó nghề thêu mới được truyền bá rộng rãi hơn, thì mọi người cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Đến cuối năm, cửa hàng ở Thân Hải bên kia buôn bán tốt hơn cửa hàng ở Tô Thành bên này một chút, trong khi đó tất cả các công việc ở Mộc Hồ đều đã được chuẩn bị chu đáo.

Sau khi mở rộng quy mô nhà xưởng và tuyển dụng thêm nhiều công nhân thì sản xuất tơ lụa nhuộm màu.

Mà chuyên mở rộng quy mô nhà xưởng cũng đã giải quyết vấn đề việc làm của không ít người dân ở Mộc Hồ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi tất cả mọi chuyện đều đã được xử lý xong xuôi thì cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi thư giãn một chút. Lâm Kiến Đông và Ninh Hương có cùng thời gian rảnh rỗi nên vào một ngày nắng ấm áp, họ cùng nhau đi vào thị trấn dạo mấy vòng.

Khi còn học trung họ, ở trấn của bọn họ vẫn chưa xây dựng trường cấp ba nên hai năm đó Lâm Kiến Đông học cấp ba ở trên thị trấn. Anh ôm quả bóng rổ dắt Ninh Hương đến sân bóng của trường, hai người chơi bóng rổ với nhau.

Ngoài việc chơi bóng rổ trên sân bóng, Lâm Kiến Đông còn dắt Ninh Hương đến thăm phòng học của bọn anh hồi xưa, đến một chỗ anh lại kể cho cô nghe chút chuyện thú vị khi anh còn học ở đây, thế là anh đã dắt Ninh Hương đi một vòng cảm nhận cuộc sống thời học sinh cấp ba của mình.

Đi dạo hết một vòng sân trường, Lâm Kiến Đông còn dắt Ninh Hương đến thư viện trong thị trấn. Trước đây anh thường đến đây mượn sách, khi đó Ninh Hương ngồi trên chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông nhìn thấy rất nhiều sách đều là sách anh mượn ở thư viện về.

Hai người còn đang tìm kiếm những quyển sách mà bọn họ đã từng đọc chung trước đây, trên quyển sách vẫn còn những ký hiệu mà bọn họ để lại, cứ như lưu giữ lại khoảng thời gian trước kia.

Càng đi dạo càng phát hiện ra kí ức chung của hai người cũng không phải là ít.

Khi trời sẩm tối, họ đón chuyến xe cuối cùng đi trở về Tô Thành. Lúc về Ninh Hương ngồi trên xe chợp mắt nghỉ ngơi, cô tựa đầu trên vai Lâm Kiến Đông, tìm một tư thế thoải mái im lặng ngủ.

Giống như những lần trước đi Mộc Hồ, sau khi xuống xe Lâm Kiến Đông đạp xe chở Ninh Hương về. Song lần này xe còn chưa đạp đi bao xa, còn chưa được nửa đường đã bị Vương Lệ Trân mới đi ra từ nhà bà Lý gọi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-367.html.]

Nghe thấy tiếng gọi của bà ấy, chân Lâm Kiến Đông chống xuống đất đỡ chiếc xe đạp, quay lại nhìn Vương Lệ Trân.

Ninh Hương cũng hơi nghi ngờ, trời đã tối rồi sao Vương Lệ Trân không ở nhà mà lại ở nhà bà Lý. Hơn nữa, có vẻ bà ấy còn đang cố ý đợi bọn họ về, và cũng cố ý gọi bọn họ dừng lại.

Vừa thấy Vương Lệ Trân như vậy là biết có chuyện, Ninh Hương vôi vàng bước xuống yên sau, xoay người đi tới trước mặt Vương Lệ Trân, cô chào bà Lý một tiếng rồi nhìn Vương Lệ Trân hỏi: “Sao vậy ạ?”

Vương Lệ Trân vẫn chưa nói gì thì bà Lý đã nói trước: “A Hương à, có hai người đàn ông cao lớn đứng trước cửa nhà cháu đấy, họ đứng đó cả nửa ngày nay, đến bây giờ vẫn chưa đi nữa. Không biết họ tới để làm gì nữa, nhưng nhìn là biết không dễ chọc rồi.”

Nghe bà Lý nói vậy, tinh thần Ninh Hương càng căng thẳng hơn.

Cô suy nghĩ lại thì hình như cô chẳng đắc tội người nào như vậy cả, nếu có ân oán giang hồ thì chắc là với nhà cô. Nhưng nếu là người nhà thì bọn họ cũng không thể biết cô đang ở đâu trong nội thành được, cứ cho là biết đi thì chắc chắn Vương Lệ Trân cũng sẽ nhận ra.

Thế là cô nhìn về phía Vương Lệ Trân hỏi: “Bà cũng không biết bọn họ sao ạ?”

Vương Lệ Trân lắc đầu: “Bà chưa gặp họ bao giờ, cả hai người đều chưa gặp. Khi bà đi mua đồ ăn về thì gặp bọn họ, bà sợ quá nên không dám về, ở đây cả nửa ngày nay, tính chờ bọn cháu về.”

Lâm Kiến Đông đã dắt xe đạp quay lại, nghe Vương Lệ Trân nói thế, anh dựng xe đạp sang một bên, nhìn Ninh Hương và Vương Lệ Trân nói: “Hai người ở đây chờ chút, anh lên xem thử xem sao.”

Nhìn Lâm Kiến Đông đi vào trong ngõ, Vương Lệ Trân nặng nề gọi anh một tiếng: “Kiến Đông, cháu cẩn thận chút nhé.”

Ninh Hương cũng không yên tâm lắm, cô quyết định chạy đến đuổi kịp Lâm Kiến Đông, cô muốn đi cùng anh.

Lâm Kiến Đông cũng lo lắng là ai đến gây phiền phức, chỉ sợ là nhắm đến Ninh Hương, nên anh kéo Ninh Hương ra: “Em tránh xa ra, anh xác nhận không có vấn đề gì thì em hãy đến. Nếu có vấn đề gì thì em mau đi báo công an.”

Ninh Hương cũng không muốn gây ra chuyện lớn nên gật đầu đồng ý với anh. Vì vậy cô đi phía sau Lâm Kiến Đông một đoạn đường. Đến gần nhà cô, cô tìm một chỗ tránh đi.

Loading...