Lâm Kiến Đông bên cạnh Ninh Hương và Vương Lệ Trân mở miệng : “Bà đừng lo lắng nhiều thế, đồng bọn của Ninh Lan bắt cả , bây giờ Cảnh sát tìm kiếm cô khắp nơi, chắc chắn cô trốn ở đó , hơn nữa cô cũng A Hương đang ở đây.”
Tất nhiên Vương Lệ Trân cũng hiểu những điều nhưng vẫn ngăn nổi sự bồn chồn trong lòng, bà vẫn luôn nhớ đến việc Ninh Hương và Ninh Lan mâu thuẫn, hai chị em họ từng căng, bà chỉ sợ Ninh Lan sẽ liều trở về gây rắc rối cho Ninh Hương.
Ninh Lan biến mất bao nhiêu năm qua trở về, cũng tin tức gì cả nhưng bà từng lo lắng những chuyện , nhưng khi cảnh sát tìm đến nhà chuyện thì càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, trong lòng cũng bất chịu nổi liên tưởng đến những chuyện .
Thấy Vương Lệ Trân thở dài, Lâm Kiến Đông : “Một lát cháu sẽ thư gửi về nhà một tiếng, năm nay sẽ về ăn Tết, cháu sẽ ở đây với bà và A Hương, cháu ở đây bà cứ yên tâm, cần lo lắng nhiều quá.”
Nghe xong câu , Vương Lệ Trân Lâm Kiến Đông, Ninh Hương, bỗng chốc thả lỏng giọng điệu mở miệng : “Cũng , bà sợ cái gì cả, bà và Ninh Lan dường như cũng tiếp xúc qua, bà chỉ lo cô sẽ đến tìm A Hương thôi.”
Tất nhiên trong lòng cũng sẽ nghĩ Ninh Lan ngoài bao nhiêu năm qua cũng trở về, đặc biệt là khi cảnh sát đến tìm cô thì thể cũng trở về nữa, nhưng những thứ cũng chỉ là thể thôi, trong lòng vẫn bất giác thấy lo lắng, chỉ sợ lỡ như.
mà Lâm Kiến Đông ở đây thì những lo lắng đúng là thể nhỏ hơn một chút.
Ninh Hương đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của bà : “Cũng đáng sợ thế , đừng tự dọa .”
Vương Lệ Trân gật gật đầu: “Hy vọng cảnh sát sớm bắt cô .”
Còn đến năm ngày nữa là qua năm mới, Lâm Kiến Đông chậm trễ thời gian, ăn cơm xong liền mang lá thứ ghi sẵn lúc khi ngủ tối hôm qua gửi , gửi thư xong tất nhiên trở về với Ninh Hương và Vương Lệ Trân để họ an tâm hơn.
Hai ngày trôi qua, thứ đều bình yên, thần kinh của Vương Lệ Trân cũng từ từ thả lỏng , đặc biệt là sắp Tết , khắp phố lớn hẻm nhỏ đều tràn đầy hương vị năm mới và vui mừng, khí náo nhiệt cũng thể ảnh hưởng tâm trạng của .
Cho dù như thế nào thì bận rộn suốt một năm khi yên trở vẫn ăn cái Tết êm ấm.
Vì thế trong hai ngày khi đón Tết, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng ngoài mua sắm chút đồ Tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-371.html.]
Và đồ Tết ngoại trừ những thứ như pháo hoa pháo nổ thì những thứ còn đều là đồ ăn cả.
Bây giờ ở chợ nhiều loại thịt, vả đều cần vé thịt, vì thế nào là thịt heo thịt bò thịt dê, tôm cá gì đó Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều mua mỗi thứ một ít mang về nhà, dự định buổi tối đêm giao thừa sẽ nấu một bàn ăn phong phú.
Một ngày đêm giao thừa, đồ Tết cũng đại khái mua đầy đủ .
Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cùng đối chiếu từng món từng món trong tờ giấy mua đồ Tết cầm tay, khi bộ đều đánh dấu mới thở phào nhẹ nhõm đột nhiên Vương Lệ Trân hỏi một câu: “Không mua lồng đèn đỏ ?”
Nghe thấy câu , Ninh Hương mới vỗ vỗ đầu phát hiện quên mất ghi lồng đèn đó.
Đây là thứ mang khí náo nhiệt, mua mua thật cũng , nhưng mà trong tiềm thức của Ninh Hương, cuộc sống cảm giác nghi thức mới ý nghĩa, cảm giác nghi thức khi ăn lễ càng cần , vì cô vẫn quyết định ngoài mua thêm hai cái đèn lồng đỏ mới tinh và cái cũ hiên nhà xuống.
Vì thế khi ăn cơm trưa xong, ở nhà nghỉ ngơi một lúc thì cô cùng Lâm Kiến Đông chợ.
Đi tới chợ dạo lung tung mà trực tiếp đến sạp bán lồng đèn, hai cùng lựa chọn giữa đống lồng đèn.
Mua xong lồng đèn, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông mỗi xách một cái về nhà, khi đến cũng cảm giác gì đặc biệt nhưng lúc về ngang qua nửa con đường thì Ninh Hương luôn cảm thấy đang cô từ đó, kỳ lạ, cô đầu qua tìm kiếm vài .
Lâm Kiến Đông thấy cô đang chuyện liền đầu qua một .
Vân Mộng Hạ Vũ
Không thấy cái gì cả nên tự nhiên hỏi cô: “Sao thế?”
Ninh Hương thu ánh mắt Lâm Kiến Đông: “Em cứ cảm giác đang theo em.”
Lâm Kiến Đông cô đến mức chút căng thẳng đầu óc nên đầu qua lướt một cái.