Nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả, Ninh Hương thở phào nhẹ nhõm: “Có thể do em đa nghi quá, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong cô xách cái lồng đèn đi chưa được vài bước cô lại chịu không nổi quay đầu qua nhìn một cái, kết quả lần này trùng hợp thế bào mà vừa quay đầu qua liền nhìn thấy một người phụ nữ sành điệu tóc xoăn mặc áo khoác ca rô đứng ở quầy bên cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy góc nghiêng của người phụ nữ sành điệu này thì thần kinh của Ninh Hương liền trở nên căng thẳng, sau đó cô không một chút do dự và đưa tay lên nắm lấy cánh tay của Lâm Kiến Đông, giọng điệu căng thẳng nói: “Là Ninh Lan.”
Lâm Kiến Đông nghe thế liền quay đầu qua nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Lan sắc mặt của anh tối sầm lại và nhanh chóng kéo Ninh Hương đi về.
Ninh Lan đứng bên cạnh sạp hàng thấy họ quay người rời đi cũng lập tức quay lưng bỏ đi, khi Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cầm theo lồng đèn bước nhanh thì bước chân của Ninh Lan cũng vội vã hơn, trực tiếp rẽ vào trong một con hẻm nhỏ.
Dòng người đi qua đi lại giữa chợ rất nhiều, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đuổi theo giữa dòng người đông đúc, phát hiện cô đã rời khỏi con hẻm nhỏ, họ đuổi vào hẻm đã không thấy bóng dáng, lại đuổi theo ra ngoài tìm hai con hẻm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ninh Lan.
Ninh Hương phù phù thở dốc và quay đầu qua nhìn Lâm Kiến Đông, cả hai đồng thanh nói một câu: “Gọi điện thoại.”
Nói xong lại đồng thời quay người cùng với Lâm Kiến Đông chạy đến cái buồng điện thoại gần đó, hai người đứng xếp hàng một lúc trước buồng điện thoại, Ninh Hương đưa tay cầm lấy điện thoại, Lâm Kiến Đông lấy từ trong túi ra một tờ giấy và đưa cho cô số điện thoại.
Điện thoại reo bên tai vài tiếng đã bắt máy, Ninh Hương nín thở nói: “Là cảnh sát Phương đúng không?”
“Chúng ta nhìn thấy Ninh Lan rồi, cô ta quay về rồi, bây giờ đang ở Tô Thành.”
Nói chuyện điện thoại xong đi ra khỏi buồng điện thoại đi về nhà, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều rất bình tĩnh. Hai người sóng vai nhau cầm đèn lòng vừa chậm rãi đi bộ ở ven đường, vừa nói mấy chuyện liên quan đến Ninh Hương, họ nhắc đến rất nhiều chuyện ngày còn bé, Ninh Hương cũng nói ra rất nhiều tâm sự trong lòng mình.
Cứ như là từ từ giải bày hết nỗi lòng mình, cô kể với Lâm Kiến Đông chuyện vì sao sau khi ly hôn, cô lại hận Ninh Lan như vậy, vì sao phải cắt đứt quan hệ với Ninh Lan một cách tuyệt tình như vậy. Bởi vì cô thật sự có rất nhiều kỳ vọng ở Ninh Lan, bởi vì cô đã trả giá cho Ninh Lan rất nhiều.
Từ từ kể hết lại những chuyện từ trước đến nay, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Ninh Lan là có thể thấy được đời sống vật chất của Ninh Lan thật sự không tồi, ít nhất là có điều kiện tốt hơn cuộc sống của những người dân thành phố bình thường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ sợ là số tiền dùng để mua những thứ đồ này mặc lên người đều là những đồng tiền bẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-372.html.]
Mấy năm gần đây có lẽ cuộc sống của cô ta rất tốt, nên cô ta chưa bao giờ trở về. Bây giờ phạm tội lớn, đồng bọn đều bị bắt hết, bản thân cô ta cũng bị cảnh sát xếp vào danh sách truy bắt, tính đi tính lại chẳng có đường nào để đi nên mới quay về.
Ninh Hương xách lồng đèn đi một cách chậm rãi, sau khi thấy Ninh Lan xuất hiện thì cô lại bình tĩnh hơn nhiều.
Lòng cô không hề hoảng loạn gì cả, cô chỉ thong thả hỏi một câu: “Cô ta về làm gì? Tìm em sao?”
Tìm cô làm gì chứ?
Đến xem bây giờ cô sống thế nào sao?
Hay là có lời gì muốn nói với cô?
Cũng có thể là cô ta muốn tiếp tục làm thêm chuyện gì đó to gan nữa?
Nếu hôm nay không có Lâm Kiến Đông ở bên cạnh, Ninh Lan thật không biết có thể chạy không nữa.
Dám làm chuyện lớn như vậy mà cô ta còn tưởng cứ trốn tránh được sao?
Lâm Kiến Đông quay lại nhìn Ninh Hương nói: “Có anh ở đây, em đừng lo lắng, cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông gật đầu một cái: “Ừm.”
Dù cô cũng có tò mò, nhưng Ninh Hương hoàn toàn không muốn biết lý do tại sao Ninh Lan lại trở về, tại sao lại xuất hiện trước mặt cô, cô hoàn toàn không muốn gặp lại Ninh Lan. Tình cảm chị em giữa hai người đã hoàn toàn vơi cạn từ lúc cô sống lại đến cái đêm Trung Thu kia.
Ninh Hương tự cho là mình chẳng thiếu nợ Ninh Hương cái gì cả, nhưng ngược lại Ninh Hương lại thiếu cô rất nhiều. Cô đã sớm biết nhưng tính toán trên người Ninh Lan sẽ chẳng đi đến đâu nên đã làm công tác tư tưởng cho mình từ lâu, yên tâm sống cuộc đời của riêng mình.
Cho đến hôm nay, Ninh Lan sống tốt cũng được, sống không tốt cũng được, hoàn toàn không liên quan gì đến cô cả.