Chủ đề cũng chỉ là nói về nhà họ Ninh, đều muốn động viên tinh thần giúp để Ninh Hương bớt buồn, để cho cô hiểu rằng bây giờ cô không cô đơn. Bất kể là chuyện lớn hay chuyện bé, đều có người sóng vai cùng cô đứng chung một chỗ, cùng cô đối mặt.
Nói chuyện ở trong phòng xong, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng nhau đi xuống lầu. Đến bên cạnh TV mở TV xem thư giãn một chút, sau đó hai người thay phiên đi tắm rửa và rửa mặt, đến giờ thì trở về phòng ngủ.
Ninh Hương mang hành lý cùng tất cả các tập tài liệu mà viện thăm tù cần chuẩn bị thật tốt, buổi tối nằm ở trên giường, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện kiếp trước, cùng với mấy chuyện gần đây, tất cả đều có liên quan đến Ninh Lan.
Ngoại trừ nhớ tới những thứ không tốt, quả thật cũng có nhớ đến những khoảng thời gian tốt đẹp của hai người. Nhớ lại mọi chuyện ngoại trừ khiến trái tim trở nên lạnh giá còn khiến trong lòng thêm chua xót, cũng không có cảm nhận được cái gì khác, ngay cả xúc động cũng không có nhiều.
Mà tất cả những thứ này, sau khi cô gặp lại Ninh Lan lần này, có thể sẽ hoàn toàn kết thúc.
Nằm suy nghĩ một lúc, Ninh Hương khẽ thở dài một hơi điều chỉnh lại tư thế nằm thoải mái, nhắm mắt lại không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng không phải nghĩ nhiều hay không nghĩ nhiều, tất cả đều chỉ là những thứ không còn quan trọng nữa.
Bây giờ cô đối với Ninh Lan cũng không còn nhiều tình cảm nữa, chỉ định đi gặp cô ta lần cuối cùng, hoàn toàn chấm dứt tất cả ràng buộc giữa hai người, từ nay về sau trong cuộc sống của cô sẽ không còn người tên Ninh Lan này nữa.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn yên bình như mọi khi, ở nhà làm bữa sáng rồi ăn cơm sáng. Ăn xong cũng không đi ra nhà ga luôn, mà đi đến công ty một chuyến, Lâm Kiến Đông dặn dò trợ lý của mình một chuyện.
Quản lý công ty đều do Lâm Kiến Đông phụ trách, Ninh Hương bình thường cũng mặc kệ chuyện công ty. Nhưng cũng không phải là cô không đến công ty, có đôi lúc vẫn đi qua, hơn nữa Lâm Kiến Đông còn sắp xếp cho cô một văn phòng có không gian rộng nhất nữa.
Tất cả mọi người đều biết Ninh Hương, Ninh Hương bây giờ là bàn tay thêu của Ninh Hương Các, là linh hồn của Ninh Hương Các, không có cô thì Ninh Hương Các sẽ không tồn tại, cho nên đương nhiên cũng biết địa vị của cô ở Ninh Hương Các là gì.
Tuy cô mặc kệ mọi chuyện, chỉ chuyên tâm vào thêu, nhưng lại là lãnh đạo cao nhất của Ninh Hương Các.
Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông đi một vòng quanh công ty bàn giao mọi chuyện xong, lập tức lấy hành lý đi ra nhà ga. Hai người mua hai vé giường nằm, lên xe di chuyển hơn hai mươi mấy giờ đồng hồ, buổi sáng ngày hôm sau đã đến bên kia Quảng Đông.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-377.html.]
Mắt thấy gần đến buổi trưa, cho nên Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng không có đi luôn đến chỗ đã định. Hai người tìm chỗ để nghỉ ngơi một lúc, lại tìm nhà hàng để ăn cơm trưa, sau đó mới đi thăm tù.
Đến nơi cũng không lâu lắm, bởi vì chỉ cho người thân vào thăm, cho nên chỉ có Ninh Hương cầm giấy chứng nhận đi làm thủ tục. Sau khi làm xong thủ tục thì đến phòng gặp mặt ngồi đợi, đợi Ninh Lan được đưa ra.
Ninh Hương ngồi ở bên ngoài lớp kính thủy tinh cách âm ngăn bạo động, không có cảm xúc gì đặc biệt. Ánh mắt hơi hơi di chuyển, trong lòng vẫn cực kỳ bình tĩnh, không có suy nghĩ gì.
Đợi đến khi Ninh Lan mặc đồng phục trong trại giam từ bên trong đi ra, ánh mắt Ninh Hương mới hoàn hồn, nhìn Ninh Lan ở bên kia lớp kính thủy tinh ngồi xuống. Cách một lớp kính thủy tinh mắt đối mắt với Ninh Lan, Ninh Hương vẫn bình tĩnh như cũ.
Thời gian thăm hỏi có hạn, lúc Ninh Lan cầm lấy micro, Ninh Hương đương nhiên cũng cầm micro để ở bên tai.
Ninh Hương không nói lời nào, chỉ đối diện với Ninh Lan qua một lớp kính thủy tinh.
Cô ở bên ngoài, cô ta ở bên trong, không gian dường như vô cùng đơn giản chỉ cách nhau một lớp kính thủy tinh, thực ra còn cách một nửa cuộc đời không thể làm lại nữa.
Ninh Lan nhìn chằm chằm Ninh Hương nói trước: “Cuối cùng chị cũng chịu tới gặp tôi?”
Trước khi đến cũng đoán được, có lẽ trong lòng Ninh Lan vẫn còn rất nhiều oán hận. Muốn gặp cô chắc là muốn cùng cô trút hết tất cả ra.
Bây giờ nghe thấy câu đầu tiên, đương nhiên không chênh lệch nhiều so với dự đoán.
Ninh Hương cầm micro để bên tai, lạnh lùng nhìn Ninh Lan không nói lời nào.
Ninh Lan còn nói: “Nhìn thấy tôi bây giờ, chị thân là chị gái, còn thấy vui vẻ được sao?”
Ánh mắt và vẻ mặt của Ninh Hương không thay đổi, nhìn cô ta nói: “Đúng, rất vui vẻ.”
Ninh Lan hơi nhếch miệng, ánh mắt thêm mấy phần oán hận. Sau rất nhiều năm không hiểu được chuyện này, đến bây giờ cô ta vẫn không thể nào hiểu được, cho nên cô ta hít sâu một hơi nhìn chằm chằm Ninh Hương một lần nữa hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?”