Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 379

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:22:05
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Lan cười lạnh lùng nói: “Nói thật, tôi xấu xa cũng là do bị các người ép! Là các người đã dồn tôi đến chân tường! Nếu như sau khi tốt nghiệp trung học mọi thứ đều thuận lợi, tôi cũng sẽ không trở thành như bây giờ, chắc chắn không! Tôi không phải là con sói mắt trắng, tôi cũng sẽ không vong ân phụ nghĩa, đều là do các người ép tôi.”

Ninh Hương nhìn cô ta một lúc nói: “Vậy sao? Tôi đến đây nói cho cô biết, nếu như sau khi cô tốt nghiệp trung học tất cả mọi thứ đều thuận lợi, cuối cùng cô sẽ biến thành bộ dạng gì, cuối cùng đối với tôi như thế nào!”

Ánh mắt Ninh Hương nhìn chằm chằm Ninh Lan, cầm micro nói về những chuyện kiếp trước cho cô ta nghe. Nếu lúc ấy cô không ly hôn, nếu Giang Kiến Hải vẫn là anh rể của Ninh Lan, nếu cuộc sống nhà họ Ninh vẫn suôn sẻ, nếu sau khi Ninh Lan thuận lợi tốt nghiệp tìm được công việc...

Nói được một nửa, trong điện thoại đột nhiên phát ra tiếng “tút tút tút...”, sau đó một tràng âm thanh điện thoại vang lên chói tai, đ.â.m xuyên qua đầu. Trong nháy mắt, trong đầu Ninh Hương hiện lên vô số hình ảnh của kiếp trước.

Giống như một cái chớp mắt, lại dài giống như cả một đời.

Đợi Ninh Hương chịu đựng cơn đau đẻ lại nhìn về hướng Ninh Lan ở đối diện, chỉ thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn một giọt máu. Trong nháy mắt cô ta giống như đã bị đau đớn tác động một cách mãnh liệt, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ánh mắt ngây ngẩn nhìn Ninh Hương.

Không biết tình hình vừa rồi là cái gì, Ninh Hương nhìn ống nghe đang ở trong tay mình, lại nhìn Ninh Lan ở đối diện, trong đầu hiện lên một suy đoán: Cô có được trí nhớ của kiếp trước?

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà sắc mặt Ninh Lan trắng bệch mím môi từ đầu đến cuối không nói gì nữa, như thể đã đánh mất linh hồn.

Cô ta thất thần nhìn Ninh Hương, Ninh Hương trước mặt là một người có khí chất, là người đầu năm nay được rất nhiều người gọi với cái tên nổi tiếng, là nghệ thuật gia thành công, thậm chí các tác phẩm đã vượt qua khỏi biên giới trải rộng trên khắp thế giới.

Mà Ninh Hương ở trong trí nhớ cô ta là một người đàn bà có chồng thô bỉ, dung tục, bị cô ta khinh thường.

Đôi mắt của cô ta hơi run rẩy, trong đầu đều tràn ngập những ký ức dồn nén vào khoảnh khắc kia. Trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa được, thậm chí trên trán cô ta còn chảy ra một giọt mồ hôi, đôi tay cầm micro run rẩy.

Bản thân trước mắt là phạm nhân, bản thân trong trí nhớ là người có giáo dục bậc cao, Ninh Hương trước mắt thành công đầy hứa hẹn, Ninh Hương trong trí nhớ dốt đặc cán mai, rõ ràng đều cùng một khuôn mặt, đều cùng một người, lại có cuộc sống hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không thể trùng lặp.

Chị gái trong trí nhớ mình luôn xem thường không có kiến thức, thất học, mà bản thân bây giờ, lại bị Ninh Hương lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Bộp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-379.html.]

Micro rơi xuống bàn đá.

Ninh Hương đoán có lẽ Ninh Lan đã nhớ tới chuyện từ kiếp trước, cô nói một lời cuối cùng với điện thoại: “Ninh Lan, cô chính là một con sói vô ơn, ăn thịt người không nhả xương, lúc yên ổn tính cô đã thế, lúc khó khăn, cái tính đó càng lộ rõ.”

Nói xong lời ấy, cô cúp máy, không liếc mắt nhìn Ninh Lan thêm lần nào, đứng dậy xoay người lập tức đi ra ngoài.

Ninh Lan nghe thấy giọng nói truyền đến từ loa, cô ta hồi hồn, thấy Ninh Hương sắp bỏ đi, cô ta đột nhiên đứng phắt dậy, điên cuồng dập cửa thủy tinh chống bạo lực hệt như điên rồi. Sau đó, cô ta còn chưa đập được mấy cái đã bị quản ngục đi đến áp chế, áp tải ra khỏi phòng gặp.

Trên đường bị áp tải, cô ta giãy dụa gào thét suốt dọc đường, nghiêng đầu nhìn Ninh Hương đi ra khỏi phòng thăm tù.

Còn Ninh Hương lại chẳng quay đầu liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, cũng không nghe thấy bất cứ lời nào của cô ta.

***

Sau khi ra khỏi phòng thăm, Ninh Hương không nán lại đây quá lâu. Lúc tới, cô và Lâm Kiến Đông bắt taxi, bây giờ xe vẫn đang chờ ở bên ngoài, đương nhiên Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn ngồi trên chiếc xe này đến thành phố.

Ngồi tàu lửa hơn hai mươi mấy giờ mới đến đây, hôm nay về ngay thì có vẻ hơi gấp quá, vậy nên hai người định nghỉ lại đây một đêm, sáng mai mới đến trạm ga mua vé về Tô Thành.

Đúng lúc, gần đây Lâm Kiến Đông đang có ý định khai thác thị trường bên Quảng Đông, anh có thể tiện thể dẫn Ninh Hương xem tình hình phát triển ở nơi này. Mấy năm nay, Quảng Đông là khu vực phát triển mạnh mẽ nhất, rất nhiều người ở phương Bắc lặn lội từ xa đến đây làm việc.

Trên đường đi thành phố, Lâm Kiến Đông quan tâm hỏi Ninh Hương một câu: “Nói chuyện thế nào rồi?”

Ninh Hương quay đầu nhìn anh, thở dài thườn thượt rồi nói ba chữ: “Chấm dứt rồi.”

Lâm Kiến Đông cũng khẽ hít vào một hơi, vươn tay nắm tay Ninh Hương, “Chấm dứt là được rồi, để chuyện này hoàn toàn thành quá khứ thôi, sau này chúng ta có thể thanh thản ổn định sống tốt cuộc sống của mình.”

Ninh Hương gật gật đầu với anh, “Ừ.”

Loading...