Hai người Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ngồi xe về thành phố, tìm khách sạn để ở lại trước, rồi đặt hành lí xuống, tắm rửa một cái. Nghỉ ngơi một lúc thì đã đến tối, hai người đi ra ngoài đi dạo khắp nơi. Lâm Kiến Đông nhìn tình hình phát triển hiện giờ của phương Nam.
Phương Nam phát triển nhanh chóng, nhiều đồ mới lạ, nên đương nhiên lúc đi dạo, hai người cũng mua rất nhiều thứ. Ninh Hương còn cố ý kéo Lâm Kiến Đông đến trung tâm mua sắm quy mô lớn, chọn cho anh hai bộ vest thẳng thớm vừa người.
Vừa mặc vest lên người, trông anh tức khắc tràn đầy sức sống, rắn rỏi hơn mấy lần.
Lúc Lâm Kiến Đông mặc vest soi gương, Ninh Hương đứng bên cạnh mỉm cười, nói với vẻ vô cùng hài lòng: “Đẹp lắm, một khoảng thời gian nữa anh phải đến Bình Thành bàn chuyện làm ăn nhỉ, đến lúc đó vừa hay có thể mặc qua đó.”
Vào thời đại này, vest đang là mốt, ai cũng đặt may một bộ mặc.
Nếu không may đẹp, vậy thì chi một khoản tiền nhỏ mua lại đồ người khác đã mặc.
Rất nhiều người trẻ tuổi đến đây không kiếm được bao nhiêu tiền cũng muốn mặc vest quay về. Mặc vest là việc vô cùng hãnh diện, đi đến đâu rêu rao đến đấy, hệt như kiếm được tỉ đô ở bên ngoài vậy.
Đương nhiên, Ninh Hương bảo Lâm Kiến Đông mua vest không phải vì mặc ra ngoài rêu rao khoe giàu, mà là để mặc đi bàn chuyện làm ăn thành thật nghiêm túc. Bất kể như thế nào, vest cũng được coi là trang phục nghiêm túc, mặc trong các trường hợp chính thức không bao giờ sai.
Dạo phố, mua đồ đạc xong, hai người ngồi xuống ăn cơm ở nhà ăn trong khách sạn, tâm trạng cả hai đều vô cùng thả lỏng.
Ninh Hương không muốn nhắc đến chuyện của Ninh Lan, Lâm Kiến Đông nhận ra suy nghĩ đó, đương nhiên anh cũng không chủ động nhắc đến cô ta. Như Ninh Hương đã nói trên xe đó, chuyện của Ninh Lan đã chấm dứt rồi, từ nay về sau không liên quan gì đến bọn họ nữa, không cần nhắc đến cô ta nữa.
Coi như không có chuyện của Ninh lan, hai người Ninh Hương và Lâm Kiến Đông thoải mái ăn xong cơm tối, lại đi dạo chợ đêm ở đây, cảm nhận không khí tưng bừng và sự phồn hoa thuộc về thời đại này, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-380.html.]
Lúc đến đây, họ phải ngồi tàu lửa trong thời gian quá dài, hôm nay lại chạy tới chạy lui cả ngày, Ninh Hương thật sự quá mệt, quay về khách sạn, cô tắm rửa một cái rồi ngả đầu ngủ mất. Hôm sau, ngủ đến khi tự nhiên thức, cô thu dọn hành lí xong, cô và Lâm Kiến Đông về nhà.
Đi qua đi lại một chuyến, thời gian ba bốn ngày cũng cứ thế trôi qua.
Lúc về nhà, Vương Lệ Trân đang đong gạo nấu cơm trưa. Thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông bước vào cửa, bà vội vàng ném bơ gạo, chạy tới trước mặt Ninh Hương, quan tâm hỏi han cô: “Sao thế? Ninh Hương tìm cháu nói chuyện gì đó?”
Ninh Hương trả lời Vương Lệ Trân một cách vắn tắt: “Cũng vẫn chỉ là mấy lời đó thôi bà ạ. Nó vẫn cảm thấy nó đi đến bước đường ngày hôm nay là do bị người ta ép buộc, cả thế giới đều bất công với nó. Mấy lời cháu muốn nói với nó cháu cũng nói hết rồi, nửa đời sau còn dài lắm, nó cứ ở trong đó mà từ từ tỉnh ngộ, từ từ cải tạo đi.”
Có lẽ, từng việc từng việc kiếp trước sẽ tra tấn cô ta bất kể đêm ngày ha.
Lúc trước, nếu không có kiếp trước hoàn hảo làm đối lập, đời này sống lại cuộc sống càng ngày càng tồi tệ, chênh lệch với kiếp trước càng ngày càng lớn, tâm lý chênh lệch quá lớn khiến tính cách Giang Kiến Hải mất cân bằng, có lẽ anh ta cũng không đi đến nông nỗi không thể gượng dậy nổi như bây giờ.
Điều giày vò ý chí và tâm trạng người ta nhất vĩnh viễn là từng có cuộc sống tốt đẹp, từng có cuộc sống huy hoàng hạnh phúc.
Chuyện của Ninh lan cũng chỉ có thế mà thôi. Vương Lệ Trân thấy tâm trạng Ninh Hương hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cũng nhìn ra chuyện Ninh Lan đã kết thúc tại đây, vậy nên bà cũng không nói thêm câu nào nữa.
Nói đi nói lại cũng vẫn là chuyện đó, không có gì mới cả.
Còn chuyện rốt cuộc Ninh lan đã trải qua những gì trong năm, sáu năm sống bên ngoài, không cần hỏi kĩ bà cũng có thể tưởng tượng sơ sơ. Dù trong tay cô ta có tiền, nhưng có lẽ hai năm đầu cũng không được sống tốt, chịu rất nhiều khổ cực. Sau này gặp được đồng lõa, cuộc sống cô ta mới tốt hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn rốt cuộc cô ta và đồng lõa rốt cuộc có tình cảm với nhau hay chỉ do cô ta bán sắc đẹp cũng đã không phải chuyện gì quan trọng nữa rồi.
Cô ta đã làm chuyện phi pháp, chuyện ác với đồng bọn, bà cũng có thể tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp của cô ta từ đâu mà tới. Không đi ra ngoài trộm cắp của người ta thì chính là ra đường cướp bóc, đó là cách kiếm tiền nhanh nhất. Nhưng khi tiêu những đồng tiền như thế, cô ta có thấy khoan khoái hay không thì bà không biết.