Nhìn thấy Lâm Kiến Đông thu dọn hành lý xong xuôi, cũng sắp đến thời gian đi ngủ rồi, Ninh Hương ngáp một cái đứng dậy chúc ngủ ngon với anh, chuẩn bị quay về phòng mình đi ngủ, nào ngờ vừa mới đi được vài bước đột nhiên đã bị anh kéo ngược về.
Bị kéo về khiến bước chân còn không đứng vững, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán của cô.
Ninh Hương đứng trước mặt Lâm Kiến Đông và ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đáy mắt và khóe môi tràn đầy niềm vui, sau đó cô cũng ghé sát khuôn mặt Lâm Kiến Đông và hôn nhẹ một cái, sau đó nói một câu: “Chúc ngủ ngon.”
Đi lên lầu vào phòng mình nằm xuống giường, tắt đèn kéo chăn gọn gàng, khóe môi nở nụ cười, nhắm nghiền mắt lại tìm một tư thế ngủ thoải mái, cứ thế kết thúc một ngày trong tâm trạng ngọt ngào. Sau khi chìm vào giấc ngủ liền ngủ một giấc thật sâu đến sáng. Ăn sáng xong, Lâm Kiến Đông cầm theo hành lý cùng Ninh Hương đi ra khỏi cửa, Lâm Kiến Đông đến trạm xe ngồi xe lửa đến Bình Thành, còn Ninh Hương thì vẫn ngồi xe hơi đi về phía Mộc Hồ.
Gần đây cô đang chỉ đạo các thợ thêu chế tác một bức tranh cổ phong cảnh thủy mặc, diện tích rất lớn, không chỉ cần vận dụng linh hoạt các phương pháp thêu, còn cần có rất nhiều thợ thêu cùng nhau hoàn thành, cũng coi như là một công trình khá lớn.
Và những thợ thêu tham gia chế tác bức tranh cổ này đều là những thợ thêu chuyên nghiệp chính thức tuyển vào Ninh Hương Các sau khi huấn luyện.
Ninh Hương đến Mộc Hồ không chỉ đứng đó nhìn nhìn chỉ đạo, nắm bắt chất lượng của các sản phẩm thêu thùa, cũng đồng thời cùng tham gia vào việc chế tác bức tranh cổ, cô dẫn dắt các thợ thêu, các thợ thêu cũng rất cố gắng làm việc.
Mặc dù các thợ thêu của Ninh Hương Các bây giờ đều tôn Ninh Hương lên làm thợ thêu trưởng nhưng bản thân Ninh Hương lại không ra vẻ mình là thợ thêu trưởng, cô cùng làm công việc thêu thùa với những thợ thêu khác, giống như khi xưa làm việc trong trạm thêm ở đại đội Điềm Thủy vậy. Mọi người vui vẻ ở bên cạnh nhau, không chậm trễ công việc trong tay, vừa nói vừa làm công việc thêu thùa, hoặc là nói một vài mẩu chuyện gia đình. Bây giờ có nói những chuyện gia đình thì cũng chỉ là những loại kiểu như kiếm tiền sống qua ngày thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-382.html.]
Nếu như khi làm công việc thêu thùa gặp phải vấn đề gì, không biết phải xử lý thế nào, hỏi các thợ thêu bên cạnh cũng không giải quyết được thì mới hỏi Ninh Hương, để Ninh Hương giúp họ giải quyết.
Bây giờ mọi người làm việc còn hăng hái hơn ngày xưa, đó chính nghiêm túc xem đó là công việc và sự nghiệp của mình, bởi vì họ biết tác phẩm của mình sẽ được bán đi đến tay của các loại người, sẽ trở thành một tấm danh thiếp của các thợ thêu Mộc Hồ.
Và mỗi lần Ninh Hương đi đến chỗ Mộc Hồ, không chỉ cùng mọi người làm công việc thêu thùa, bữa trưa ăn cơm cũng cùng nhau đến nhà ăn. Ăn cơm xong sẽ quay về văn phòng của mình nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục làm việc với các thợ thêu. Tất nhiên không phải ngày nào cô cũng đến Mộc Hồ, cô là thợ thêu trưởng của Ninh Hương Các, không giống với các thợ thêu khác, cô còn rất nhiều việc phải làm, vả lại cô cũng có tác phẩm của mình, thường thì làm ở nhà của mình.
Gần đây phải hướng dẫn các thở thêu chế tác bức tranh cổ thủy mặc có độ khó cao nên cô mới thường xuyên qua bên này.
Hôm nay qua đây bận rộn suốt nửa ngày trời, buổi trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều vẫn tiếp tục ở phòng thêu làm việc với mọi người, tiếp thu chế tác bức tranh cổ kia, bức tranh cổ này cũng đã có người đặt rồi, không lo bán không đi.
Sau đó cùng các thợ thêu lại bận rộn làm việc suốt nửa ngày, trạm trưởng Trần đột nhiên đến tìm Ninh Hương, nói rằng bên ngoài có một ông cụ muốn gặp cô, trạm trưởng Trần trước hết cho người mời đến phòng tiếp khách, còn ông ấy thì đến tìm Ninh Hương.
Ninh Hương có chút tò mò: “Không có nói là ai sao?”
Trạm trưởng Trần lắc lắc đầu: “Có nói ra cô cũng không quen biết nhưng ông ấy có chuyện tìm cô và nhất định phải gặp cô.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương thật sự không nghĩ ra có người nào sẽ đến tìm cô, vả lại còn là người mà cô không quen biết, trong lòng cô đầy nghi ngờ, buông những công cụ thêu thùa trong tay xuống, đứng dậy cùng với trạm trưởng Trần đi đến phòng tiếp khách.