Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 383

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:22:14
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đường trạm trưởng Trần còn : “Trông vẻ là một ông cụ giàu .”

Khá giàu ? Ninh Hương trạm trưởng Trần một cái, trong lòng thầm nghĩ đúng là quen thật, cô sinh trong một gia đình nghèo khó, trong những quen , đặc biệt là những lớn tuổi thì thật sự ai trông giàu cả.

Lẽ cô còn tưởng là họ hàng tám trăm năm gặp nào đó đến tìm cô, cô giúp đỡ họ cái gì đó, dù bây giờ cô chỉ cần mở miệng liền thể nhiều chuyện. trạm trưởng Trần như thế liền phủ nhận cái suy nghĩ trong lòng, cô cùng trạm trưởng Trần đến phòng tiếp khách, quả nhiên là một ông cụ cô quen , trông vẻ khá giàu , bộ dạng của quê bình thường, ông thấy Ninh Hương liền lập tức dậy.

Trạm trưởng Trần giới thiệu với ông : “Đây chính là trạm thêu trưởng của Ninh Hương Các chúng .”

Ông cụ khách sáo lịch sự chào hỏi với Ninh Hương: “Xin phiền .”

Ninh Hương cũng lịch sự trả lời một câu, đó hỏi: “Ông là…”

Ông cụ vẫn với bộ dạng ngại ngùng Ninh Hương : “Thật sự… tìm Vương Lệ Trân…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy ba chữ “Vương Lệ Trân”, Ninh Hương bỗng chốc ngơ ngác, đó cô nhanh chóng phản ứng , lập tức hiểu ông cụ mặt thể là ai. Nếu như gì bất ngờ thì ông chính là đàn ông c.h.ế.t tiệt của Vương Lệ Trân đúng ?

Ông c.h.ế.t ? Chẳng ông theo quân đội chiến tranh đó chạy đến Loan Loan ?

Bây giờ là năm một chín tám bốn, bên Loan Loan vẫn mở cửa cho dân trở về Đại Lục thăm , ông thể trở về chứ?

Hoặc là, ông ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-383.html.]

Khi não của Ninh Hương đang chuyển động liên tục thì ông cụ Ninh Hương hỏi một câu: “Bây giờ bà vẫn chứ?”

Ninh Hương định thần và vội vã trả lời: “Ngồi xuống .”

Trạm trưởng Trần thấy Ninh Hương và ông cụ trò chuyện riêng tư, bản cũng tránh chỗ khác. Một lúc ông , xách theo một bình đun sẵn, rót cho Ninh Hương một ly đặt lên bàn ngoài.

Khi ông cụ xuống rót cho ông , ông uống vài ngụm bây giờ cần trạm trưởng Trần rót đầy cho ông nữa, ông cũng uống tiếp tục : “ Lệ Trân theo cô , đến thành phố sinh sống nên mới đến đây phiền cô.”

Ninh Hương cầm ly lên uống một ngụm ông cụ hỏi một câu: “Ngài là…chồng của bà Lệ Trân?”

Ông cụ chậm rãi gật đầu một cái: “ .”

Ánh mắt Ninh Hương ông đầy nghi hoặc: “Ông vẫn còn sống ? Không lên đảo ?”

Ông cụ chuyện chậm, giọng điệu cũng bình thản, giống như thứ đang là chuyện của kiếp : “Khi đó là nhưng đó cùng theo mà ở bên chỗ Hải Nam.”

Mặc dù ông cụ bình thản nhưng Ninh Hương xong vẫn cảm thấy tức giận trong lồng ngực, đôi mày của cô chịu nỗi khẽ chau , ông cụ khách sáo lễ phép mặt mà cảm giác thở nổi. Cô hỏi thêm cái gì nữa nhưng cảm thấy hỏi gì cũng còn ý nghĩa nữa nên bỗng chốc cô bật dậy, trực tiếp bỏ tiễn khách, cô cảm thấy mà tiếp tục hỏi nữa thì chừng sẽ trực tiếp hất một ly nóng lên mặt của ông đấy. Nếu như lên đảo, tại trở về sớm hơn? Sống c.h.ế.t rõ, tung tích rõ, mấy mươi năm đến một lá thư cũng hề gửi về, bây giờ sắp sửa quan tài thì còn trở về cái gì chứ?

Trông bộ dạng ở phương nam sống cũng khá đấy, khi sớm con đàn cháu đống , thì c.h.ế.t ở bên , thời điểm còn trở về cái gì? Bộ tưởng rằng nào còn nhớ đến ông , ông về ?

Ông cụ thấy Ninh Hương dậy cũng vội vã bật dậy nhanh chóng thêm một câu: “Thợ thêu trưởng Ninh, sống bao nhiêu tháng nữa, chỉ lúc c.h.ế.t gặp Lệ Trân một , với bà câu xin , cả đời phụ lòng bà .”

Loading...