Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 385

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:22:19
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái khác không sợ, cô chỉ sợ Vương Lệ Trân mềm lòng, nhìn thấy lão già c.h.ế.t tiệt kia bây giờ bị ung thư sống cực khổ sẽ thật sự đồng ý quay về sống tiếp với ông ấy, tất nhiên cô cũng nhớ Vương Lệ Trân từng nói bà ấy đã sớm không đợi nữa rồi, có quay trở về cũng không cần ông ấy nữa.

Đây là chuyện của Vương Lệ Trân, mặc dù bây giờ Ninh Hương và Vương Lệ Trân như người một nhà nhưng cô cũng sẽ không giúp Vương Lệ trân quyết định những chuyện trọng đại của đời người như vậy. Dù sao đúng thật là Vương Lệ Trân đã chờ đợi người đàn ông này rất nhiều năm, có lẽ vẫn luôn muốn gặp lại ông ấy một lần trong cuộc đời này.

Vì thế trong lúc ăn tối ở nhà, Ninh Hương vừa ăn vài miếng cơm liền chỉnh lý lại ngữ điệu nói với Vương Lệ Trân một câu: “Bà, hôm nay cháu đến chỗ Mộc Hồ, có một ông cụ đến tìm cháu nói muốn gặp bà.”

Nghe thấy câu này, Vương Lệ Trân cũng không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ hỏi: “Ai thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương siết chặt đôi đũa không cử động, chỉ nhìn bà ấy trả lời ngắn gọn: “Ông ấy quay về rồi.”

Vương Lệ Trân bỗng chốc hơi ngơ ngác và ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hương, nhai nhai miếng cơm trong miệng, rất lâu sau cũng không nói gì cả, một lúc sau mới định thần lại, khuôn mặt hết sức bình thản, giống như chuyện thường ngày vậy, bà ây trả lời: “À, thì ra đùng là chưa c.h.ế.t sao?”

Ninh Hương vẫn siết chặt đôi đũa không cử động và tiếp tục nói với bà ấy: “Trông có vẻ khá tốt đấy, nghe nói là bị bệnh ung thư rồi, đau đến mức lăn qua lăn lại giường này đó, mỗi ngày đều bị dày vò, cuộc sống khá đau khổ. Nói là muốn quay về c.h.ế.t ờ nhà, quay về cội nguồn và chôn ở quê nhà.”

Vương Lệ Trân vẫn giữ bộ dạng rất bình thản, gắp vào chén Ninh Hương một miếng thịt kho và nói: “Bà sớm đã không còn quan hệ gì với ông ấy nữa, sống thế nào bà cũng không quan tâm nữa. Có cháu và Kiến Đông ở bên cạnh, cuộc sống bây giờ của bà rất tốt, muốn bình yên có bình yên, bà không muốn để những người không quan trọng làm ảnh hưởng đến, nghĩ thôi cũng thấy phiền phức rồi, sống c.h.ế.t thế nào, có quay trở về hay không đều không liên quan gì đến bà”

Nghe thấy Vương Lệ Trân nói như thế, nhìn ánh mắt khi nói chuyện của bà ấy, trong lòng Ninh Hương mới thầm thở phào một cái, khóe môi khẽ nở ra một nụ cười, cô gắp vào chén Vương Lệ Trân một miếng thịt kho, sau đó cười nói: “Thế thì chúng ta cứ coi như ông ấy không có quay trở về.”

Vương Lệ Trân cũng cười một cái: “Mặc kệ ông ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-385.html.]

Ninh Hương tưởng Vương Lệ Trân đang miễn cưỡng nở nụ cười, hoặc là nên nói là giả vờ không chút quan tâm, dù sao cô cũng luôn đến cảnh tượng ngày xưa Vương Lệ Trân cứ ngồi ở trước cửa nhà ngơ ngác thất thần nhìn về một hướng nào đó, mọi người đều nói bà ấy đang đợi người đàn ông của bà ấy.

Nhưng mà hai ngày tiếp sau đó, Ninh Hương cố tình ở trong nhà quan sát Vương Lệ Trân, khi phát hiện bà ấy thật sự đã sớm buông bỏ chuyện này rồi, toàn bộ sự thả lỏng và thản nhiên kia đều không phải giả vờ thì Ninh Hương mới thật sự cảm thấy yên tâm.

Ninh Hương còn nghĩ nếu như bà ấy buồn bã đau thương mình cũng có thể kịp thời ở bên cạnh an ủi bà ấy, nhưng bà ấy thật sự không bị ảnh hưởng một chút nào cả, vì thế Ninh Hương cũng không còn chuyện người đàn ông của bà ấy kể cho bà ấy nghe nữa, bởi vì rõ ràng bà ấy đều không muốn nghe.

Nếu như bản thân Vương Lệ Trân không quay về thôn Điềm Thủy, người đàn ông của bà ấy tìm không được càng không nhìn thấy bà ấy thì ông ấy chỉ có thể đến Ninh Hương Các tìm, tìm đến Mộc Hồ tìm đến cửa tiệm, nói chung là không tìm ra nhà ở Tô Thành, vì vậy chuyện này trên cơ bản cũng sẽ không có bất cứ dây dưa gì để lại.

Chuyện này trên người Vương Lệ Trân đến một bản hòa tấu cũng không bằng, chỉ vài câu nói thôi đã qua đi rồi.

Sau đó có một chút dây dưa duy nhất là hai ngày Ninh Hương đến bên Mộc Hồ, khi ông cụ kia một lần nữa lại tìm đến thì cô lại gặp ông ấy một lần ở trước cửa và chỉ nói với ông ấy một câu: “Bà không muốn gặp ông, mời ông quay về đi.”

Ông cụ cũng là người lịch sự biết điều, khi nghe xong câu này liền quay người bỏ đi.

Cái bóng lưng gặp cơn gió có chút xiêu vẹo kia trông rất cô đơn đau khổ.

Tất nhiên Ninh Hương không thể hiểu nổi những cô đơn đau khổ này, cô không nhìn bóng lưng ông cụ lâu nữa, sau khi mời ông ấy đi thì mình cũng quay người trở về phòng thêu, tiếp tục cùng với các thợ thêu chế tác bức tranh cổ thủy mặc dần tới lúc hoàn công.

Bận rộn tới lúc chập tối ngồi xe quay về nhà, khi tới nhà thời gian cũng vừa kịp lúc, Vương Lệ Trân vừa nấu cơm tối xong, Ninh Hương bỏ túi xong vội vã chạy lên bới cơm nâng thức ăn lấy đũa, rồi ngồi xuống ăn cơm với Vương Lệ Trân.

Loading...