Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 386

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:22:22
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi thứ vẫn giống như bình thường vậy, không hề có sự thay đổi nào cả.

Ăn cơm xong Ninh Hương ngồi xem tivi với Vương Lệ Trân một lúc, sau khi Vương Lệ Trân buồn ngủ đi ngủ thì cô cũng đi lên lầu tắm rửa. Cô ngủ không được liền đi lên lầu nghiên cứu xem làm thế nào để tiếp tục tạo ra hình thức thêu thùa mới.

Chìm đắm vào việc nghiên cứu, không ngừng thử những cách làm mới nên tất nhiên cũng quên mất thời gian, cũng không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên cô nghe thấy trên cầu thang có tiếng động, cô quay đầu qua xem thì thấy Lâm Kiến Đông trở về rồi.

Anh mặc trên người bộ vest đen thẳng tắp, tư thế cũng khá nghiêm chỉnh nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Ninh Hương đứng dậy đi đến trước mặt anh, đi đến phía trước còn chưa lên tiếng thì Lâm Kiến Đông đã trực tiếp mở rộng vòng tay ôm lấy cô vào lòng, cả người đè lên vai của cô và ôm cô thật chặt.

Ninh Hương bị anh ôm đến lắc lư hai cái, khi đứng vững lại liền nói: “Sao thế? Đàm phán không thành công sao?”

Vụ làm ăn lần này không phải vụ làm ăn bình thường, tất nhiên cũng sẽ có đối thủ cạnh tranh, hơn nữa một khi có thể tham dự thì tất cả đều không phải là những đối thủ cạnh tranh đơn giản, mặc dù không có danh tiếng lớn như Ninh Hương nhưng cũng có thực lực của mình.

Tất nhiên cũng không phải toàn là thợ thêu và tác phẩm thêu của bên Tô Thành bọn họ, nhiều hơn nữa là ngành thêu của những nơi khác, so với ngành thêu của bên Tô Thành thì cũng có những điểm đặc sắc riêng biệt, không có phân biệt cao thấp, toàn bộ đều là tài nghệ do tổ tiên truyền lại.

Lâm Kiến Đông đè nửa người lên người Ninh Hương nghỉ ngơi một lúc, giống như đang giải phóng tâm trạng và sự mệt mỏi vậy, sau đó anh khẽ hít một hơi và nhẹ nhàng nói trên đỉnh đầu Ninh Hương: “Bảy ngày sau chính thức ký hợp đồng, chúng ta chính là nhà cung ứng chính thức của phòng lễ vật của bộ ngoại giao đấy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy câu này, đôi mắt Ninh Hương bỗng chốc mở to và ngẩng đầu lên nói: “Thật sao?”

Kết quả bởi vì kích động, cú ngẩng đầu có hơi cao, vừa hay đầu của Lâm Kiến Đông đang thấp xuống, đầu của cô đụng mạnh vào cằm của Lâm Kiến Đông, suýt chút nữa đã trực tiếp hất bay cái cằm của anh rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-386.html.]

Lâm Kiến Đông vội vàng ôm cằm kêu lên một tiếng.

Đầu của Ninh Hương cũng khá đau nhưng nghĩ bởi vì không đau bằng cái cằm, cô lạI vừa có chút ngại ngùng vừa không kìm được niềm vui sướng, cô nở nụ cười kéo Lâm Kiến Đông ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh để xem cằm của anh có bị đụng lệch hay không

Cô vừa nhìn vừa cười nói: “Xin lỗi, em có chút quá kích động, vừa nãy nhìn thấy bộ dạng khi lên lầu của anh cứ buồn bã u sầu, em còn tưởng không thành công nữa đấy…”

Bộ ngoại giao là nơi có tiêu chuẩn cao nhất trong nước, trở thành nhà cung ứng chính thức của khu lễ vật bộ ngoại giao thì các tác phẩm thêu của Ninh Hương Các sau này sẽ được gắn thêm một cái mác “quốc lễ” nữa.

Người lãnh đạo cao nhất của quốc gia mỗi khi có một số hoạt động ngoại giao đều cần những tác phẩm thêu của họ làm quốc lễ tặng ra ngoài, sau này những sản phẩm thêu của họ chính là bộ mặt của quốc gia, đại diện cho quốc gia, cô có thể không kích động sao?

Lâm Kiến Đông cứ ngồi trên ghế sô pha không cử động, cứ thế nhìn Ninh Hương cười nói, cô không chỉ đang nói chuyện, còn rất nghiêm túc quan sát cằm của anh, khuôn mặt tiến sát trước mặt anh, những sợi tóc tơ trước trán và lông mi cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Trên sống mũi có mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng càng quấy nhiễu ý chí của người ta, không biết cô đang nói đến câu nào, anh cũng không có đang nghe, ánh mắt chỉ hướng về phía đôi môi của cô, đột nhiên ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống chặn lại miệng của cô.

Ninh Hương hết sức ngơ ngác, âm thanh trong miệng cũng không còn nữa, chỉ còn lại đôi mắt chớp chớp hai cái.

Lâm Kiến Đông hôn cô vài cái liền buông ra, thấy cô ngơ ngẩn liền chịu không nổi bật cười, sau đó lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Khi Ninh Hương phản ứng lại liền tránh về phía sau, giọng nhỏ nhẹ như ăn trộm vậy: “Bà Lệ Trân đang ở dưới đấy…”

Khóe môi Lâm Kiến Đông nở nụ cười nhưng không có trả lời, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo của cô, bàn tay siết lại ôm chặt cô vào trong lòng…

Loading...