Thời gian ký kết chính thức được ấn định vào tuần sau, lần này Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông và hai đồng nghiệp trong công ty cùng nhau đến Bình Thành. Đến đó rồi nghỉ ngơi một đêm điều chỉnh trạng thái trước, ngày hôm sau đến Văn phòng tặng phẩm của Bộ Ngoại giao để chính thức ký hợp đồng.
Ninh Hương và Lâm Kiến Đông với tư cách là đại diện cấp cao nhất của công ty, cùng lãnh đạo phụ trách chủ yếu gặp mặt ký hợp đồng, sau khi thảo luận xong các vấn đề trong kinh doanh, đến tối lại cùng nhau đi ăn một bữa, coi như là xã giao cơ bản.
Ăn tối xong ra khỏi nhà hàng thì thời gian đã rất muộn, bên ngoài màn đêm đen đặc. Trong lúc xã giao không thể tránh khỏi việc uống chút rượu, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều không uống nhiều, nhưng vẫn muốn dạo ở ngoài một chút để tan đi hơi rượu trên người.
Thế nên họ tách khỏi hai đồng nghiệp trong công ty, để hai người đồng nghiệp về khách sạn trước, còn họ thì tự mình loanh quanh. Dạo mãi đi đến sau hồ, ven hồ gió thổi, mặt trăng in trên nước, mờ mờ ảo ảo.
Thấy đêm khuya không có ai, Lâm Kiến Đông vươn tay nắm lấy tay Ninh Hương, hai người nắm tay nhau đi dạo ven hồ. Đi một hồi đứng bên ngoài lan can đón gió thổi trên mặt hồ, Ninh Hương quay đầu hơi híp mắt nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”
Ninh Hương Các của họ được coi như đã hoàn toàn có một chỗ đứng vững chắc trong thị trường thêu thùa, dù xét ở khía cạnh nào, Ninh Hương Các cũng đã trở thành một sự tồn tại độc nhất vô nhị, thành công trong việc đưa nghề thêu ra thị trường, khiến nó thành một thương hiệu cao cấp thực sự của Trung Quốc.
Trong lòng Lâm Kiến Đông tất nhiên yên tâm vô cùng, cảm thấy những năm tháng bận rộn gần đây của mình cũng không phải vô ích. Bao ngày bao đêm chạy vạy bên ngoài, mệt đến khi kiệt quệ đến cùng cực cả người rã rời, nhưng may sao tất cả đã có được sự báo đáp tương ứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh đứng trong đêm tối nhìn Ninh Hương, mượn ánh trăng giao nhau với ánh mắt của Ninh Hương, không còn nói về việc ký hợp đồng với Bộ Ngoại giao, đột nhiên nói: “A Hương, chúng ta kết hôn đi.”
Nghe được câu này một cách đột nhiên như vậy, Ninh Hương sửng sốt một chút. Mặt trăng trên đỉnh đầu đúng lúc tròn vành, bên tai là từng cơn gió từ mặt hồ thổi qua, vén lên những sợi tóc mai bên trán cô. Cô đón ánh mắt của Lâm Kiến Đông, chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-387.html.]
“Được.”
Hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng cười lên.
Trên đường trở về, Lâm Kiến Đông cõng Ninh Hương trên lưng, Ninh Hương ôm lấy cổ anh, nằm bên tai anh nói với anh chuyện người chồng của Vương Lệ Trân bị ung thư trở lại. Tuần trước rất bận rộn, hơn nữa Vương Lệ Trân hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện này, cho nên cô cũng không nói với Lâm Kiến Đông. Giờ nghĩ đến, bèn kể lại cho anh nghe.
Lâm Kiến Đông nghe xong, chỉ chậm rãi nói: “Đều đã sống như vậy cả đời rồi, xin lỗi hay không xin lỗi có ý nghĩa gì. Nếu ông ta thực sự cảm thấy mình nợ bà Lệ Trân, thì nên viết thư trả lời từ lâu rồi. Chẳng qua là vì ở phía Nam có gia đình, có cuộc cuộc sống mới rồi, liền quên đi những người ở bên này. Bây giờ sắp chết, nhớ đến nhà lại quay về. Còn gặp bà ấy làm gì, muốn bà Lệ Trân tha thứ cho ông ta, để ông ta yên mà tâm c.h.ế.t ở nhà yên ổn chôn cất, đẹp cả đôi đường sao? “
Ninh Hương tựa đầu vào vai Lâm Kiến Đông, “Sợ là muốn bà Lệ Trân nối lại tiền duyên với ông ta mà quay lại hầu hạ ông ta những ngày tháng cuối đời thì có. Người khác dù sao cũng không ân cần, bà và ông ta dù sao cũng từng là vợ chồng, có tình cũ. “
Lâm Kiến Đông tiếp lời, “Đây gọi là không biết xấu hổ, đầu óc có bệnh. “
Ninh Hương không nhịn được cười một cái, một lúc sau cô nói, “May mà bà Lệ Trân đã buông xuống, căn bản không quan tâm ông ta.”
Lâm Kiến Đông nhẹ nhàng “Ừ “ một tiếng, “Một người không đáng để mềm lòng, để ông ta tự chịu giày vò đi.”
Hai người nói chuyện suốt một đoạn đường trở về khách sạn, khi về đến khách sạn thì đã là đêm khuya. Ký hợp đồng, ăn uống xã giao mệt mỏi một ngày, lại còn uống chút rượu, Ninh Hương về khách sạn tắm rửa rồi liền đi ngủ.
Ngày hôm sau ngủ đến tự nhiên tỉnh, rửa mặt xong lúc đi tìm Lâm Kiến Đông mới biết, sáng sớm anh đã đuổi hai đồng nghiệp trong công ty trở về Tô thành rồi. Mà anh định đưa cô ở thêm vài ngày dạo Bình Thành.