Vương Lệ Trân đưa tay vỗ vỗ lên tay của cô: “Cháu đúng ?”
Ninh Hương cô hỏi đến mức ngơ ngác, tất nhiên cô hiểu rõ ý của Vương Lệ Trân, cô chớp chớp mắt nửa ngày trời : “Không chứ, thai chẳng sẽ buồn nôn ? Cháu , chỉ là chút lười biếng chút buồn ngủ chứ cảm giác gì khác.”
Vương Lệ Trân vỗ lên mu bàn tay cô một cái: “Ngốc quá ! Không nào thai cũng buồn nôn !”
Nói xong bà nhanh chóng dậy lấy cái áo khoác dày cho Ninh Hương và với cô: “Nhanh nhanh, mau dậy, bây giờ vẫn còn kịp thời gian đấy, chúng mau đến bệnh viện một chuyến nào, đến bệnh viện kiểm tra là ngay thôi.”
Ninh Hương ngơ ngác, cô còn kịp phản ứng Vương Lệ Trân kéo khỏi giường, mặc áo khoác và khỏi nhà đến bệnh viện. Trên đường cô mới phản ứng , trong lòng thầm nghĩ… ?
Một tiếng rưỡi đó, Ninh Hương cầm tờ giấy xét nghiệm ở cửa bệnh viện, trái tim đập “thình thịch thình thịch” như sắp sửa nhảy khỏi lồng ngực, cô tờ đơn xét nghiệm Vương Lệ Trân lẩm bẩm : “Thật sự… ?”
Vương Lệ Trân chỉ nở nụ Ninh Hương : “Ngốc c.h.ế.t !”
Ninh Hương khẽ chìm trong cảm xúc khẩn trương lo lắng và đưa tay lên sờ sờ bụng của , trái tim đập càng nhanh hơn nữa.
Mặc dù đây là một chuyện hiển nhiên, cũng là một chuyện bình thường nhưng khi thật sự xảy vẫn cảm thấy khó tin, trong lòng chịu nổi cảm thấy kích động…trong bụng của cô nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ bé.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bản Ninh Hương cũng thích trẻ con, nếu như bản thích trẻ con thì kiếp cũng thể kiên trì tốn bao nhiêu nhẫn nại và sức lực lên ba Giang Án Giang Nguyên và Giang Hân, thành công nuôi chúng thành tài.
Kiếp bản cô sinh con, bởi vì cô sinh mà là các điều kiện khác cho phép. Kiếp Lâm Kiến Đông, cô liền một đứa con của riêng , vì cái gì cả, chỉ đơn thuần là thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-396.html.]
Từ bệnh viện về đến nhà, Ninh Hương mang tờ giấy xét nghiệm gấp và để xuống gối , khi Lâm Kiến Đông về nhà cô cũng với , cho đến buổi tối khi ngủ cô mới hắng giọng nghiêm túc với : “Em chuyện với .”
Thấy bộ dạng cô nghiêm túc, tất nhiên Lâm Kiến Đông cũng nghiêm túc hơn và bình tĩnh cô : “Thủ trưởng chuyện cần dặn dò .”
Ninh Hương mím môi cố nén nụ nơi khóe môi, cô đưa tay sờ xuống gối và lấy tờ giấy xét nghiệm, cô chuyền đến mặt Lâm Kiến Đông và hắng giọng : “Anh xem .”
Lâm Kiến Đông mở tờ giấy xét nghiệm xem một lúc, vẻ hiểu cho lắm, chỉ còn cách ngẩng đầu lên Ninh Hương và căng thẳng hỏi: “Sao thế? Là sức khỏe xảy vấn đề gì ?”
Một nữa Ninh Hương hắng giọng, cô cũng vòng vo với mà trực tiếp : “Em thai .”
Lâm Kiến Đông thấy câu liền ngơ ngác tại chỗ cô suốt nửa ngày trời cũng cử động.
Ninh Hương đang ý gì, cô lặp nữa: “Em thai .”
Lâm Kiến Đông cái gì đó nhưng phát hiện lắp bắp nên lời, thêm cái gì nữa nhưng lóng ngóng vụng về. Tay chân của cũng nên đặt như thế nào, ngoại trừ căng thẳng thứ còn chỉ là căng thẳng mà thôi.
Sau đó lóng ngóng tay chân vội vã dìu Ninh Hương bảo cô xuống, giúp Ninh Hương đắp mềm cẩn thận, giọng lắp ba lắp bắp lên tiếng với Ninh Hương: “Đừng căng thẳng đừng căng thẳng, bất kể chuyện gì thì cứ với , để là .”
Ninh Hương nở nụ : “Là căng thẳng đấy.”
Còn Lâm Kiến Đông chỉ căng thẳng mà còn hưng phấn vui vẻ, khi tắt đèn xuống ngủ, trong đầu chút cảm giác buồn ngủ, ôm Ninh Hương trong lòng, lâu lâu cúi đầu bật thành tiếng bên đầu cô.