Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 402

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:23:01
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện Hứa Bích Vân bị tố cáo khiến công việc của thợ thêu ở Mộc Hồ bước vào một khoảng thời gian bế tắc và khó khăn, nhưng mang lại tác dụng rất lớn đối với việc nâng cao ý thức về bản quyền của các thợ thêu, dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu.

Sau khi cuộc tranh chấp về bản quyền qua đi, thêu thùa phát triển tiến vào giai đoạn mới.

Bản thân Ninh Hương không hề có ý kiến gì với Hứa Bích Vân. Sau khi Hứa Bích Vân mang hai thợ thêu rời khỏi Ninh Hương Các tự mình phát triển, Ninh Hương và cô vẫn duy trì quan hệ thầy trò tốt đẹp như cũ. Bình thường cô ấy sẽ tới thăm Ninh Hương theo định kỳ, có chuyện gì không hiểu cũng sẽ hỏi Ninh Hương.

Mộc Hồ có thể phát triển như ngày hôm nay, trong đó có không ít công sức của Hứa Bích Vân. Mà khi cô ấy dẫn theo hai người thợ thêu đi ra ngoài bắt đầu làm xưởng của riêng mình, cô ấy xem như là người dẫn đầu, để những người thợ thêu khác có thể thấy được nhiều phương hướng phát triển hơn.

Bây giờ mấy người thợ thêu có danh tiếng ở Mộc Hồ đều đi ra từ Ninh Hương Các, họ tự mở xưởng và cửa hàng của riêng mình.

Những năm nay, chỉ cần có thợ thêu muốn rời đi, Ninh Hương chưa bao giờ giữ người ở lại.

So với việc các cô ấy vì nhớ tới tình cảm mà uỷ khuất bản thân cả đời ở lại Ninh Hương Các làm việc, Ninh Hương trái lại càng hy vọng các cô ấy có thể có mục tiêu rộng lớn, có thể có nhiều dã tâm hơn một chút. Sau đó dựa vào năng lực của bản thân để tiến xa hơn, cao hơn.

Cô truyền dạy tay nghề cho bọn họ, dẫn dắt các cô ấy thành danh, không phải vì muốn các cô ấy làm thợ thêu cho Ninh Hương Các cả đời.

Ninh Hương cổ vũ bọn họ đi ra ngoài, có bản lĩnh tốt nhất là đi tới khắp các nơi trên thế giới đi. Mà bản thân Ninh Hương tất nhiên vẫn làm việc như mấy năm qua, vừa truyền dạy tay nghề vừa dẫn dắt các thợ thêu trong Ninh Hương Các làm ra sản phẩm.

Bản thân cô cũng không hề ngừng việc sáng tạo, không chỉ lấy được vô số giải thưởng lớn nhỏ, có danh tiếng như nhà nghệ thuật nhân dân, mà cách vài ngày sẽ lại tổ chức triển lãm đồ thêu ở trong và ngoài nước, đi ra nước ngoài tiến hành giao lưu văn hóa và nghệ thuật.

Về mặt buôn bán đối ngoại của Ninh Hương Các vẫn do Lâm Kiến Đông quản lý. Lâm Kiến Đông là ông chủ lớn, còn Ninh Hương là quản lý đồ thêu của Ninh Hương Các, hai vợ chồng vẫn kề vai nắm tay cùng nhau tiến lên, chưa bao giờ quên ý định ban đầu.

Bình thường Lâm Kiến Đông thường dành nhiều thời gian ở công ty, thỉnh thoảng anh cũng sẽ đi nhà xưởng Mộc Hồ để xem tình tình, song không nhiều bằng Ninh Hương. Thế nhưng gần đây Lâm Kiến Đông bắt đầu chạy về Mộc Hồ nhiều lần, Ninh Hương không đi anh cũng muốn đi.

Ninh Hương cảm thấy rất kỳ lạ, nhà xưởng bên kia có trạm trưởng Trần, cơ bản sẽ không có vấn đề gì, không biết tại sao gần đây anh luôn chạy về Mộc Hồ. Thế nên ngày hôm nay lúc Lâm Kiến Đông quay về từ Mộc Hồ, trước khi ngủ Ninh Hương bèn hỏi xem gần đây anh đang bận chuyện gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-402.html.]

Đúng lúc chuyện của Lâm Kiến Đông đã có kết quả, anh đưa mấy tờ hợp đồng tới tay Ninh Hương. Chờ đến khi Ninh Hương xem xong hợp đồng, anh lại đặt một xấp bản thảo thiết kế vào trong tay cô.

Ninh Hương nín thở xem xong hết mọi thứ, cuối cùng nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “Anh muốn xây Bảo tàng nghệ thuật cho em?”

“Ừ.”

Lâm Kiến đông nhìn cô cười một tiếng: “Địa điểm cũng đã được phê duyệt xuống rồi, Bảo tàng nghệ thuật cơ bản đều là anh tự mình thiết kế, sau đó giao cho công ty xây dựng làm cụ thể hoá các chi tiết. Thị trấn bên kia vô cùng ủng hộ chúng ta làm bảo tàng, đưa ra rất nhiều chính sách hỗ trợ. Đến khi Bảo tàng nghệ thuật hoàn thành mở cửa, đó sẽ là một điểm du lịch nổi tiếng, trên thị trấn vô cùng hy vọng đó.”

Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông, cô không nhịn được bật cười.

Bây giờ cô đã ngoài bốn mươi lăm tuổi, ở bên ngoài là nghệ thuật gia có danh tiếng được người người kính trọng, là người đầu tiên nhận chức quản lý đồ thêu ở Ninh Hương Các, nhưng rất nhiều lúc riêng tư ở trước mặt Lâm Kiến Đông, cô vẫn còn là một cô gái có trái tim nhỏ đấy.

Kể từ sau khi kết hôn với Lâm Kiến Đông, Ninh Hương luôn có một loại cảm giác càng sống càng trẻ ra.

Lúc cô vừa mới trọng sinh trở lại, cả người tràn đầy thù hận và gánh nặng, tuy rằng trong lòng có mục tiêu nhưng vẫn trải qua nỗi buồn nặng nề, trong lòng có rất nhiều chuyện đều đè lên người. Sau khi hết hôn cô có người yêu thương, cuộc sống càng ngày càng nhẹ nhàng, thoải mái hơn nhiều.

Ninh Hương đặt bản thảo thiết kế xuống, đưa tay ra ôm lấy cổ Lâm Kiến Đông, tất cả những gì muốn nói đều ở trong nụ cười.

*

Trong lúc Lâm Kiến Đông bận rộn làm tất cả các công tác chuẩn bị xây dựng Bảo tàng nghệ thuật, đưa ra thông báo mời các công ty xây dựng lớn vào đấu thầu, đồng thời xác định công ty xây dựng chờ thời gian làm việc thì Ninh Hương cũng không rảnh rỗi.

Cô đặc biệt làm hai tác phẩm cho ngày lễ khởi công của Bảo tàng nghệ thuật. Đến ngày làm lễ khởi công, lấy hai bức tác phẩm này ra đấu giá từ thiện, cam kết toàn bộ số tiền bán đấu giá được sẽ quyên góp ra bên ngoài.

Vào ngày Bảo tàng nghệ thuật làm lễ khởi công, Lâm Kiến Đông mời rất nhiều người có địa vị cao tới. Đây đều là những mối quan hệ mà anh tích lũy được sau mấy chục năm làm ăn, so với năm đó khai trương cửa hàng đầu tiên của Ninh Hương Các có lẽ còn phô trương hơn.

Cũng vào ngày làm lễ khởi công, hai bức tranh thêu của Ninh Hương bán được giá tám trăm ngàn.

Loading...