Một nhà họ Giang tối nay hình như thực sự là ăn cái rắm thật.
Cá, thịt, cua lớn thì cũng mua , nhưng mà Lý Quế Mai cúi loay hoay quanh bếp tốn sức cả nửa ngày, đến khi thành phẩm lò đặt lên bàn thì cha con Giang Kiến Hải, Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân bộ đều cùng một vẻ mặt lâm trầm tư.
Sau khi đưa đũa gắp thịt cho miệng, vẻ mặt trầm tư của bốn càng hiện lên rõ hơn.
Giang Kiến Hải buổi trưa ngoài đại đội Điềm Thủy, từ đại đội Điềm Thủy về liền đến chỗ bí thư đại đội của đại đội Cam Hà. Tìm gần nửa ngày, bữa trưa cũng thời gian ăn, vốn dự định buổi tối ăn nhiều một chút, bây giờ chỉ cảm thấy-------thật… …… …mạng… …
Tối qua cùng sáng nay ăn cơm canh đạm bạc cũng cảm thấy gì, cơm canh đạm bạc thì chả vị. hiện giờ ăn thịt cá như , ký ức trong đầu bỗng chốc đánh thức---------Mẹ nấu cơm khó ăn!
dù khó ăn nữa thì đồ cũng thể lãng phí, cho nên cưỡng chế Giang Ngạn cùng Giang Nguyên: “Ăn nhiều một chút, đều ăn hết cho cha!”
Giang Ngạn & Giang nguyên: … …
Cố nuốt củ sen nghẹn trong cổ xuống, Giang Ngạn liếc Giang Kiến Hải lẩm bẩm: “Sao đưa Ninh A Hương về?”
Giang Kiến Hải nuốt thức ăn trong miệng xuống, trong lòng nghĩ kiên nhẫn chịu đựng chuyện cả một đời, thể vì một miếng ăn mà chịu đựng phụ nữ đó thêm một đời nữa. Đời tìm kiếm hạnh phúc của , tìm một ý.
Im lặng một lúc, : “Sau đừng nhắc nữa, cha quyết định ly hôn với cô , cô là kế của các con nữa.”
Trước bữa cơm nhắc đến chuyện đưa Ninh Hương về, thái độ của Giang Kiến Hải thể hiện rõ ràng. Bây giờ xác định như , Lý Quế Mai tự nhiên cũng tâm ý của con trai.
Bà Giang Kiến Hải hỏi: “Vậy con tìm như nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-54.html.]
Giang Kiến Hải vê đũa cúi đầu im lặng, trong đầu hiện lên một khuôn mặt trang nhã thanh tú, đấy là một nữ công nhân trẻ tuổi trong xưởng mà tham quan học tập, là cô gái trong tỉnh, bình thường ăn mặc cũng thời thượng đậm chất phương tây, dính chút khói dầu, gần đây thiết với .
Lúc mở miệng : “Có tri thức hiểu lễ nghĩa, phóng khoáng, nhất là xuất từ Tỉnh. Con cùng phụ nữ nông thôn hợp, chuyện hai câu tách khỏi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, gà đẻ trứng cũng thể lải nhải cả ngày, thấy phiền.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Quế Mai tất nhiên cảm thấy con trai là nhất đời , cô gái nông thôn tùy tiện chọn, cô gái trong tỉnh cũng xứng. Nếu ba đứa con với vợ đầu thì cũng sẽ hạ thấp yêu cầu lấy Ninh Hương điều kiện gia đình như .
Nếu thật sự thể lấy cô gái trong tỉnh, thì đương nhiên là càng , ngưỡng mộ!
Huống hồ là Ninh Hương tự loạn, con trai bà phận địa vị như , dựa cái gì mà hạ thấp phận dỗ dành cô về? Hôm nay tìm cô một , cô còn tiếp tục ầm ĩ ly hôn, cho mặt mũi mà cần!
Nghĩ đến đây, Lý Quế Mai vô cùng khí thế : “Nếu như , thì dứt khoát ly hôn , chúng chịu đựng nữa, tìm một hơn cho cô hối hận. Mẹ tin, một phụ nữ như cô ly hôn thể sống tiếp. Cô một phụ nữ cũng sợ, thì chúng càng sợ. Ly hôn để sẽ đợi xem cô như nào, tìm đàn ông cần cô , cho cô đến chết!”
Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân hiểu mấy chuyện , trong lòng vẫn nhớ nhung đồ ăn ngon, Giang Nguyên trừng mắt hỏi: “Vậy cô đến lúc đó ai cần hối hận thì ?”
Lý Quế Mai lạnh, “Đợi cha con cưới một kế trong tỉnh cho các con, còn cần cô ? Cô dám , bà lấy chổi đánh gãy chân cô , đồ phụ nữ c.h.ế.t tiệt cần mặt mũi! Cái loại háo sắc an sống cũng ai cần cô nữa.”
Giang Ngạn, Giang Nguyên chớp mắt nghĩ nghĩ, bọn họ nếu như một kế là trong Tỉnh, thì mặt mũi bao. Ninh A Hương mặc dù nấu cơm, nhưng cô chỉ là một thôn cô, cái gì cũng hiểu, bọn nó quả thực mặt mũi.
Nghĩ đến đây, hai em cũng cảm thấy tìm một kế trong Tỉnh cũng , là cùng ăn ý gật đầu.
Lúc mấy nhà họ Giang đạt thành ăn ý thống nhất---------Không chịu sự tức giận oan uổng , cô dám như , thì cùng cô ly hôn! Sau khi ly hôn xong thì tìm một con dâu/ kế trong Tỉnh, để Ninh Hương hối hận xanh ruột, mù hết mắt!
Yên sống cứ loạn, khổ sở còn ở phía đợi cô đó!