Giang Kiến Hải lúc thực sự thể nhịn nổi nữa, suýt chút nữa là nổ tung, điều hòa cảm xúc, : “ đang chuyện tử tế với cô, Ninh A Hương cô bệnh nặng ? Trước đây cưới cô đúng là do mù mắt! Cái gì mà cô gái dịu dàng nhất vùng, đều là khoác lác! Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, cô đúng là thứ oán phụ độc mồm độc miệng, đàn ông nào thích cô mới điên đấy!”
Ninh Hương bộ dạng của Giang Kiến Hải là thể bình tĩnh nổi, sự nhẫn nhịn đều dùng hết ở kiếp , cô khẩy: “Cô gái dịu dàng nhất thôn gả cho , hầu hạ cả một đời , thấy xứng ? sống cũng để con trai thích!”
Giang Kiến Hải tức giận đến mức giậm chân, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m nghiến răng nhẫn nhịn, nhịn một chút : “Ninh A Hương, cho dù cô cứng mồm cứng miệng đến , bây giờ cũng cãi với cô, sẽ đợi xem cô hối hận! sẽ xem xem cô hối hận thế nào!”
Ninh Hương lúc vẫn cứng mồm cứng miệng, “Được thôi, chúng xem xem ai hối hận .”
Giang Kiến Hải , là một đàn ông phận địa vị mà hối hận vì ly hôn với một cô gái thôn như cô? Trong đầu chứa trấu mới nghĩ rằng sẽ hối hận, như nào nữa cũng sẽ thể tìm nổi vợ! Đừng kết hôn ba, bốn năm cũng vẫn thể tìm !
Anh lười cãi với Ninh Hương, nhịn tức lưng rời .
Cãi thì gì thú vị, sẽ đợi xem cô hối hận là xong.
Ninh Hương hứng thú với việc Giang Kiến Hải hối hận , đời của cô dùng để khiến hối hận. Ly hôn xong, cô với là hai liên quan gì đến . Thời gian của cô sẽ còn lãng phí một giây một phút nào nữa.
Ninh Hương khỏi Ủy ban công xã, cả nhẹ nhõm hơn lúc khi đến mấy trăm , giống như xiềng xích trói buộc cả đời tay chân đều cởi bỏ, cuối cùng cuộc sống mới và sự tự do.
Trong khí bay đầy mùi hoa quế, ánh nắng nhảy nhót hàng mi, đóa hoa li ti làn váy càng thêm tươi sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-60.html.]
Ninh Hương chân bước nhẹ nhàng về đến đại đội Điềm Thủy, vẫn đến thời gian tan buổi trưa của các xã viên. Trước mắt trong tay cô cũng đồ để thêu liền ở phòng nhân giống đơn giản thu dọn hành lý một chút, chuẩn hôm nay chuyển đến nhà thuyền.
Thu dọn hành lý xong, còn cách thời gian ăn trưa một . Bây giờ nấu cơm thì sớm, cô thấy trong phòng nhân giống đúng lúc một chiếc xe ba bánh đẩy tay, do dự một lúc liền đẩy xe trực tiếp đến đại đội Cam Hà.
Bánh xe lăn in vết nhàn nhạt con đường đất vàng, dấu giày giấm lên.
Đến đại đội Cam Hà cách nhà họ Giang mấy bước quen Ninh Hương chào hỏi cô bắt đầu hóng chuyện. Một hai đứa trẻ theo từ đằng xa, đợi Ninh Hương đến cửa nhà họ Giang thì mấy cô con dâu nhà hàng xóm cùng mấy bà chồng cũng hóng chuyện.
Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đúng lúc tan học về, hai đứa nhỏ đeo cặp sách chạy đến mặt Ninh Hương, thiện chằm chằm cô hỏi: “Cô ly hôn cùng cha ? Còn đến nhà gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương lười để ý đến hai đứa nhóc con , Giang Ngạn xong bao lâu, Lý Quế Mai cùng Giang Kiến Hải từ trong nhà . Thấy Ninh Hương bên ngoài, Lý Quế Mai liền hung hăng mở miệng : “Đồ phụ nữ c.h.ế.t bằm, cô còn đến đây gì?”
Ninh Hương cãi , giọng vững vàng: “Đến lấy đồ của .”
Nghe thấy lời , sắc mặt Lý Quế Mai càng hung hãn cay nghiệt hơn, “Đến lấy đồ của cô? Cô rõ cho , đây là nhà của cô, đồ gì của cô? Từng cây kim sợi chỉ, viên gạch viên gói đều là của nhà họ Giang chúng ! Ly hôn còn dám , cần mặt mũi ?”
Ninh Hương ánh mắt Lý Quế Mai, lười cãi với bà , đơn giản nhả chữ : “Đồ cưới của .”
Đồ cưới thì đúng là của nhà họ Giang, đồ cưới của phụ nữ từ đến nay lẽ chính là tài sản duy nhất thuộc về phụ nữ. Chỉ cần là đồ cưới của phụ nữ thì khi ly hôn sẽ quyền đem theo, cho dù chỉ là một cây kim thêu.
Lý Quế Mai quan tâm lời , bà cũng sợ vây quanh nhạo, lạnh một cái : “Đồ cưới của cô? Cô đề nghị ly hôn mà còn mặt mũi đến đòi đồ cưới? Sính lễ khi kết hôn nhà cho đủ một trăm đồng cô trả ?”