Lý Quế Mai cam lòng tức giận, lên cong lưng xới cơm, trong lòng âm thầm nghĩ---------cắn răng cố chịu đựng mấy ngày nữa, đợi con trai bà cưới thêm một vợ nữa thì sẽ để sai sử cô .
Mấy hôm nay ngày nào cũng lo chuyện trong nhà ngoài nhà, nhất là chăm sóc ba đứa nhỏ mèo chê chó ghét, hao tâm tổn trí, một giúp đỡ cũng , thật sự mệt đủ.
Cảm thấy mệt thì sẽ tự động viên bản ---------đợi đến khi cưới một cô con dâu mới thì sẽ lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân đồ ăn bàn cũng cắn răng tự cổ vũ bản trong lòng-------Giữ vững! Đợi đến khi cha bọn nó lấy một phụ nữ trong Tỉnh về kế cho bọn chúng thì sẽ cần ăn đồ ăn giống như mắt nữa.
Giang Kiến Hải đời sơn hào hải vị đều ăn, đặc biệt là ăn quen cơm Ninh Hương nấu, cho nên càng khó nuốt cơm Lý Quế Mai hơn bọn nhỏ. cũng ảnh hưởng nhiều, bởi vì ngày mai , chẳng cần ăn mấy bữa.
mấy ngày về gà bay chó sủa ngừng lúc nào, chuyện nào lòng, bây giờ tâm trạng của vẫn khá là bực bội khó chịu. Cầm đôi đũa nuốt miếng cơm nghẹn trong cổ, vẫn là gương mặt âm u-------- tiếc xé rách mặt ly hôn cùng cô, để tất cả đều nhạo nhà bọn họ, đến cuối cùng xem Ninh Hương đời thể sống thành như nào. Thực trong lòng đáp án, vợ thứ hai thể tiền đồ gì? Anh nghĩ cũng cần nghĩ cũng thể khẳng định, Ninh A Hương bây giờ nóng nảy bao nhiêu, nhất định sẽ ngã đau bấy nhiêu.
Nói đến cùng vẫn là câu đó----------đời sẽ đợi xem, xem cô đến lúc đó hối hận như nào.
Không thấy cô hối hận xanh ruột thì xả sự khó chịu nhận mấy ngày nay ở chỗ cô.
Đời trải qua một đời, khi nào chịu sự tức giận của Ninh A Hương?
Đời sẽ ngày cô , cứ đợi mà xem!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-62.html.]
* * *Ninh Hương đẩy xe đẩy nhỏ từ đại đội Cam Hà về đến đại đội Điềm Thủy, trong lòng giống như muôn vàn tia sáng chiếu tan hết tất cả sương mù xám xịt. Giống như cứ mỗi thêm một bước chân, con đường phía càng sáng ngời hơn một phần.
Cô đẩy xe về đến phòng nhân giống, lau mồ hôi trán, rót bát nước sôi để nguội xuống. Uống một hớp lớn giải nước giải khát, khi đầu bên ngoài chỉ cảm thấy mặt đất vàng cũng đang phát sáng.
Ngay khi trong lòng đang cảm thấy thoải mái hài lòng nhất, ngoài cửa xuất hiện một bóng quen thuộc.
Ninh Hương thấy thì vội vàng đặt bát tay xuống, chút che dấu ý nơi chân mày khóe miệng, ngoài chào hỏi đến: “Đội trưởng, ăn cơm ?”
Lâm Kiến Đông đơn thuần là đến phòng nhân giống chăn gia súc, lấy từ trong túi một chiếc chìa khóa, với Ninh Hương: “Vừa ăn xong, bây giờ em thời gian , đưa em đến xem nhà thuyền, tiện thể giúp em chuyển đồ qua luôn.”
Ninh Hương chìa khóa trong tay Lâm Kiến Đông nhiều hơn một cái, nghĩ đến chuyện nhà thuyền hôm qua, ánh mắt càng sáng ngời hơn, đó ngẩng đầu Lâm Kiến Hải, chút do dự : “Được, thì cảm ơn đội trưởng, bây giờ em sẽ chuyển qua đấy.”
Nói xong cô lập tức nhà thu dọn hành lý, Lâm Kiến Đông giúp cô cầm lương thực, khi ngoài thì đặt lương thực lên xe đẩy, giúp cô đẩy chiếc xe chất đầy chăn mền quần áo .
Ninh Hương xách theo túi bên cạnh , từ khi bắt đầu cửa liền ngừng cảm ơn với . Lâm Kiến Đông mỉm , đó dẫn đề tài đến cô, hỏi cô: “Làm xong thủ tục ?”
Kết hôn với ly hôn chuyện trẻ con, cũng là chuyện dễ dàng. nếu như lòng hai đều ở cùng một hướng, thì sẽ là một chuyện cực kỳ dễ dàng, ví dụ như chuyện ly hôn của Ninh Hương và Giang Kiến Hải.
Hai đều hài lòng với cuộc hôn nhân , gặp mặt liền cắn xé , xé rách mặt cãi xong trực tiếp đóng dấu. Đóng dấu xong đến Ủy ban công xã, tính cách cứng hơn , ai cũng chịu thua, chẳng qua náo loạn một ngày liền thẳng thừng ly hôn luôn.
Ninh Hương gật đầu với Giang Kiến Hải, “Đến đó xong, chuyện mà đại đội hai bên đồng ý, nhân viên bên Ủy ban công xã sẽ quản, chỉ giúp thủ tục, nhanh sẽ giải quyết xong.”
Lâm Kiến Đông thật giơ ngón tay cái với Ninh Hương, vì cái khác, chỉ vì cô màng ánh mắt và áp lực thế tục, kiên cường ly hôn với Giang Kiến Hải. Dám thách thức định kiến thế tục, xứng đáng giơ ngón tay cái.