Nghe thấy tiếng Giang Kiến Hải thức dậy đánh răng rửa mặt, bà ta ở sau bếp mở miệng nói: “Còn sớm mà, sao không ngủ thêm một lát?”
Giang Kiến Hải đánh răng xong múc nước rửa mặt, mang theo chút giọng mũi đáp: “Công việc trong tay quá nhiều, làm lỡ nhiều ngày như vậy, con phải nhanh chóng quay lại. Lần này vừa đi vừa về mất sáu bảy ngày, quay lại còn có việc phải làm.”
Giang Kiến Hải trong lòng Lý Quế Mai chính là một đại nhân vật. Anh ta là người sinh ra là Xưởng trưởng làm lãnh đạo, những việc làm ở bên ngoài đều là việc lớn, người làm vợ người ta như bọn họ không hiểu. Vốn không nên quay về làm lỡ nhiều ngày như vậy, đều tại Ninh Hương người phụ nữ c.h.ế.t tiệt đó.
Lý Quế Mai mặc dù đau lòng Giang Kiến Hải, không nỡ nhìn anh ta bôn ba mệt nhọc như vậy, muốn bảo anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Nhưng chuyện công việc của anh ta càng quan trọng hơn, cho nên bà ta nghe vậy chỉ đành nói: “Cơm sắp xong rồi.”
Đến nhà hai ngày hai đêm, Giang Kiến Hải thật sự không muốn ăn cơm Lý Quế Mai nấu nữa. Khẩu vị bây giờ của anh ta đã bị Ninh Hương và sơn hào hải vị của các nhà hàng lớn đời trước nuôi dưỡng, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận cơm Lý Quế Mai nấu.
Đương nhiên anh ta không thể làm mất mặt mẹ già, cho nên khi vắt khăn mặt lên nói: “Muộn nữa thì không kịp xe, phải ngồi thuyền sớm một chút đến Huyện thành, bữa sáng không ăn nữa. Trên đường nếu như có, con tùy tiện mua một chút lấp bụng là được.”
Nói rồi anh ta liền quay người vào phòng xách hành lý tối qua đã thu dọn sẵn đi ra ngoài.
Lý Quế Mai thấy anh ta vội muốn đi, vội vàng đứng lên từ sau bếp lò, vén tạp dề lên lau tay một cái nói: “Vội thế sao? Vậy con trên đường mua ít đồ ăn, nhất định đừng để bụng đói, ăn no mới có sức đi làm.”
Giang Kiến Hải ừ một tiếng, “Cũng chỉ còn 4 tháng nữa là đón năm mới, năm sau sẽ ở lại Tô Thành, đến lúc đó quay về sẽ thuận tiện hơn, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ. Mẹ ở nhà chăm sóc tốt cho bản thân, làm ít một chút, mỗi tháng con sẽ gửi tiền về.”
Lý Quế Mai rất biết thông cảm cho con trai ruột, “Con đừng lo lắng cho mẹ, yên tâm ra ngoài làm việc, làm tốt công việc mới là chuyện quan trọng. Đừng thấy mẹ tuổi không còn trẻ nữa, nhưng thân thể xương cốt vẫn còn cứng lắm, trong nhà con cứ yên tâm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Quế Mai vừa nói lời này xong, Giang Ngạn và Giang Nguyên đúng lúc thức dậy. Hai đứa nhỏ trước sau đi ra ngoài, một đứa ngáp dài một cái, một đứa xoa đôi mắt vẫn chưa mở ra nổi.
Thấy Giang Kiến Hải xách hành lý, Giang Ngạn dừng tiếng ngáp lại, nhìn Giang Kiến Hải hỏi: “Cha, cha phải đi rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-67.html.]
Giang Kiến Hải nhìn nó ừ một tiếng, “Lần này đi, phải đến năm mới mới quay về, con cũng là một đứa trẻ lớn rồi, nói đến cũng đã là một nam tử hán rồi, cha không ở, con phải chăm sóc tốt cho bà nội, chăm sóc em trai em gái, có biết chưa?”
Giang Ngạn hít hít mũi, nhìn rất là có trách nhiệm, mang giọng mũi tiếp lời: “Cha yên tâm đi.”
Giang Kiến Hải cũng không có gì là không yên tâm cả, không phải anh ta tin tưởng Giang Ngạn mà là những điều này vốn không phải là việc anh nên ta lo lắng. Thân là một người đàn ông, việc anh ta phải làm chính là ra ngoài làm tốt công việc, kiếm tiền nuôi già trẻ trong nhà là được .
Những việc lông gà vỏ tỏi không liên quan đến anh ta, nếu như phải nói có liên quan, vậy đó chính là anh ta phải tìm thêm một người vợ.
Mà người quan tâm đến việc anh ta tìm vợ hiển nhiên không chỉ mình anh ta. Giang Nguyên xoa mắt xong thì nhìn anh ta hỏi một câu: “Vậy cha đến tết quay về có dẫn theo mẹ kế ở Tỉnh về không?”
Giang Kiến Hải suy nghĩ một lát, “ Sẽ cố gắng.”
Lý Quế Mai là người muốn lập tức có con dâu nhất, những chuyện trong nhà cũng có người làm thay bà ta, nhưng tìm con dâu không phải là mua heo con, đến chuồng heo chọn một hai con, trả tiền xong thì có thể mang về.
Bà ta nhịn một hơi, một lòng lo nghĩ cho con trai nói: “Không vội, lần này chúng ta không tạm bợ, nhất định phải chọn thật tốt, chọn một người mặt nào cũng tốt. Với điều kiện của chúng ta, đến đâu chẳng tìm được vợ tốt?”
Giang Kiến Hải cũng cho là vậy, gật đầu nói: “Mẹ cứ yên tâm.”
Một nhà ba thế hệ bốn người nói chuyện này xong, Giang Kiến hải cũng đã đến lúc phải đi. Lý Quế Mai cùng Giang Ngạn Giang Nguyên tiễn anh ta ra ngoài, bảo anh ta trên đường cẩn thận, lại dông dài dặn dò anh ta ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Giang Kiến Hải đều đáp ứng hết, sau đó xách vali lên thuyền rời khỏi đại đội Cam Hà.
Bởi vì hai hôm nay không ăn cơm đàng hoàng , anh ta vẫn luôn trong tình trạng đói bụng cho nên cũng không đến huyện thành ngồi xe ngay. Nói không kịp xe là giả, anh ta chính là không muốn ở lại nhà ăn cơm Lý Quế Mai nấu mà thôi.