Trên đường gió lạnh, Ninh Hương đút tay túi, dấu gương mặt nhỏ nhắn cổ áo len.
Khi đang đường, đột nhiên thấy phía truyền đến một hồi tiếng đinh đang chạy xe, cô tưởng rằng chắn đường khác, cũng đầu , trực tiếp qua bên lề nhường đường.
Kết quả khi nhường đường mấy bước, xe lái trực tiếp chạy đến bên cạnh cô, còi mấy tiếng đinh đang.
Ninh Hương lúc mới đầu , phát hiện là Lâm Kiến Đông.
Gặp quen, Ninh Hương kéo cổ áo len xuống một cái chào hỏi: “Là ?”
Lâm Kiến Đông bóp phanh xe , một chân cho xuống đất định, cô đáp: “Là , Bí thư Hứa bảo đến công xã giải quyết tí việc, đạp xe của đại đội, em , nếu tiện đường đưa em một đoạn.”
Xe đạp trong thời đại là hàng cao cấp, một chiếc hơn trăm đồng , còn tự phiếu xe. Tài sản chung của đội sản xuất cũng thứ đồ , đại đội ngược một chiếc.
Nghe Lâm Kiến Đông đến công xã, Ninh Hương một cái, “Trùng hợp em cũng đến công xã, em đến trạm đặt thêu.”
Lâm Kiến Đông dứt khoát đáp: “Lên xe .”
Ninh Hương cũng khách khí với , trèo lên chỗ xe , kéo cổ áo len lên ngăn chặn gió lạnh bên ngoài phả mặt. Trên đỉnh đầu là mây bụi, xe đạp gió càng lạnh hơn.
Lâm Kiến Đông đạp xe tiến lên phía , đón gió lạnh cùng cô chuyện, “Từ khi em lên thuyền ở cũng thấy em ngoài, bây giờ mỗi ngày em đều đến nhà bà Vương Lệ Trân?”
Ninh Hương phía tránh gió lạnh, trả lời : “ , đây bà thêu thùa giỏi như , bây giờ bà là giáo viên của em, mỗi ngày em đều qua nhà bà học tập nâng cao tay nghề.”
Lâm Kiến Đông đạp bàn đạp, “Anh bội phục em đó.”
Ninh Hương cảm thấy bản gì đáng để khác bội phục, “Em gì để bội phục , một bình thường mà thôi.”
Lâm Kiến Đông , “Em bình thường chút nào.”
Thế đạo , phụ nữ bình thường nào dám ly hôn, càng dám thiết như cùng như Vương Lệ Trân. Cô hết tất cả việc bình thường, bình thường từ dù thế nào nữa cũng sẽ rơi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-81.html.]
Nói chuyện Vương Lệ Trân , Lâm Kiến Đông hỏi Ninh Hương: “Gần đây như nào ? Tất cả vẫn chứ?”
“Rất , cuộc sống một sống thư thái.”
Nói nghĩ đến điều gì, Ninh Hương dương cao giọng : “ , em học hết tất cả sách của tiểu học , đến tối về em đưa đến phòng nhân giống cho , cho em mượn sách cấp hai với cấp ba xem .”
Lâm Kiến Đông xong lời đầu , “Không cần phiền phức như , đến tối đưa qua cho em, tiện thể lấy sách về là . Mấy ngày đến thư viện Huyện mượn thêm mấy quyển sách, cũng đưa em xem luôn.”
Ninh Hương kéo cổ áo xuống một chút, nâng cao giọng đáp: “Vậy thì cảm ơn nha!”
Lâm Kiến Đông cũng cao giọng, “Không cần cảm ơn, còn đợi em mời Tô thành Bình Đàn đó. Đời cũng từng đến lâm viên, công viên Chuyết Chính là lớn, sông núi vây quanh, đình đài lầu các, vô cùng .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương đáp: “Rất là lớn, là !”
Lâm Kiến Đông theo bản năng hiếu kỳ, đầu Ninh Hương một cái, “Em từng đến ?”
Đời Ninh Hương cũng từng khỏi Huyện Vu, đương nhiên là từng đến đó. Đời cô khi tuổi, thường thường sẽ dạo lâm viên, gì mà Sư Tử Lâm, Thương Lang Đình…của công viên Chuyết Chính, lớn lớn nhỏ nhỏ đều qua.
Bởi vì cô dạo lâm viên, Giang Kiến Hải còn nhạo cô, cô một chữ cũng , mà hiểu cái gì là lâm viên cổ đại, nếu cô sinh ở cổ đại, chính là kẻ bê nước rửa chân cho khác.
Nghĩ đến những điều liền nhịn căm giận, hối hận bản lúc đó lên cho một bạt tai. mà đây là những chuyện của đời , bây giờ cô đá Giang Kiến Hải , cần gia tăng ấm ức cho chính nữa.
Ninh Hương lướt qua ký ức trong đầu, trả lời câu của Lâm Kiến Đông, “Em đoán thôi.”
Lâm Kiến Đông cùng Ninh Hương đến Lâm viên, theo tự nhiên mà đến cái khác. Trên đường tán gẫu mấy chuyện liên quan, đợi đến khi xe đạp dừng thì đến cửa trạm đặt thêu.
Khi thấy Ninh Hương xuống xe, Lâm Kiến Đông hỏi cô: “Em bao giờ thì về, cần đưa ?”
Ninh Hương lắc đầu, “Em đến đào tạo, đến chiều tối mới thể về.”
Lâm Kiến Đông đến công xã giải quyết công việc quả thực cũng thể hết cả ngày, cách nào thuận tiện để đưa Ninh Hương về, bèn chào tạm biệt Ninh Hương, đạp xe giải quyết công việc của .