SỐNG LẠI MỘT ĐỜI THAY ĐỔI VẬN MỆNH - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-04-28 02:41:48
Lượt xem: 129

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện tại lời như , Cù Cẩm một chút cũng cảm thấy kỳ quái, nàng đáp: "Nghe cô nương gì đấy, bởi vì cái gọi là ba phần trời chú định, bảy phần dựa , vả cô nương chẳng lẽ họa từ miệng mà ? Các vị nương nương trong cung, ai mà khuynh thành chi tư, lời nếu truyền tai các vị nương nương, cô nương sẽ hậu quả như thế nào ?"

"Ngươi, ngươi Thái hậu là cô tổ mẫu của ?" Dư Thao vênh váo tự đắc nàng.

Cù Cẩm bộ dạng của nàng , chợt nhớ tới , trưởng bối và nhân yêu thương liền vô pháp vô thiên, giống như đời đều xoay quanh mới , nàng bỗng bật . Dư Thao chút tức giận, hỏi: "Ngươi cái gì?"

"Không gì, chỉ là hi vọng cô nương về ăn cẩn thận, giữ chút khẩu đức." Dứt lời, Cù Cẩm liền về phía .

Dư Thao bước một bước lớn chắn đường Cù Cẩm, nàng trợn mắt : "Ngươi còn qua cửa ? Dám cho sắc mặt, cho ngươi , các vị công chúa trong cung cũng nể mặt vài phần đấy. Hiện tại mau xin ngay, nếu sẽ với cô tổ mẫu Thái hậu, ngươi khi dễ ."

Cù Cẩm bất lực: "Vì xin cô nương? Là cô nương đang cố tình gây sự."

Dư Thao nghĩ nghĩ, quả thật nghĩ lý do, liền miễn cưỡng : "Ngươi chọc vui, thì xin ."

Cù Cẩm cũng mất hết kiên nhẫn, Dư Thao quá ương bướng, phận đặc thù, thể đắc tội nàng , nhưng cũng thể để bản chịu thiệt thòi , nếu truyền ngoài, nàng còn mặt mũi nào ở trong cung nữa. Nàng lạnh mặt xuống, trầm giọng : "Xin cô nương tự trọng."

Dứt lời, nàng với Trúc Thanh cùng cung nữ bên cạnh: "Cùng ."

Dư Thao nào chịu buông tha nàng, nàng đưa tay cản , : "Ngươi chúc thọ cô tổ mẫu ? Không lấy lòng ? Để xem ngươi tặng lễ gì cho cô tổ mẫu đây."

Dứt lời, Dư Thao nháy mắt với hai nha phía , hai nha lập tức định cướp đồ trong hộp của Trúc Thanh. Trúc Thanh nắm chặt hộp, nhưng hai nắm đ.ấ.m khó địch bốn bàn tay, hộp hai nha cướp mất, một nha lấy từ trong hộp bức tranh thêu đưa cho Dư Thao.

Cù Cẩm hít sâu một , thầm nghĩ khó trách kiếp Dư Thao thể chuyện như , quả thực kiêu ngạo vô pháp vô thiên, nàng lạnh lùng : "Trả nó cho ."

Dư Thao dáng vẻ bình tĩnh của Cù Cẩm, cùng khuôn mặt xinh cao ngạo , nghĩ đến phận cao quý của Cù Cẩm , bỗng nhiên sinh lòng ghen ghét. Bức tranh thêu trong tay nàng càng xuất sắc, từng đóa mẫu đơn đều sống động như thật, giống hệt những đóa mẫu đơn nở rộ trong vườn của cô tổ mẫu. Nàng thấy hồ nước nhỏ cách đó xa, trong lòng nảy một kế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-thay-doi-van-menh/chuong-10.html.]

Cù Cẩm ánh mắt của nàng , liền hiểu , chút do dự xông lên cướp tranh thêu.

Dư Thao nhanh hơn một bước, ôm bức tranh thêu trong ngực, chạy về phía hồ nước nhỏ, đó dùng sức ném, bức tranh thêu rơi xuống hồ.

Dư Thao xoay đầu , Cù Cẩm, trong mắt ẩn giấu một tia độc ác. Nàng xem Cù Cẩm lễ vật thì chúc mừng cô tổ mẫu, vị Thái tử phi tương lai đối với trưởng bối chút hiếu tâm nào, hiểu lễ nghĩa như thế, khiến cô tổ mẫu thích cho , cũng sẽ khiến Thái tử ca ca mất mặt. Nói chừng cô tổ mẫu sẽ nổi giận, phế bỏ hôn ước của Thái tử ca ca cũng nên. Nghĩ đến đây, khóe môi Dư Thao cong lên.

Cù Cẩm trơ mắt bức tranh thêu rơi xuống hồ, nàng về phía kẻ gây tội, vặn bắt gặp nụ khinh miệt nơi khóe môi Dư Thao. Là nàng sơ suất , nàng cố đè nén lửa giận đáy lòng, thật xông đến cho nàng hai cái bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Trúc Thanh chạy tới bên hồ, tìm một cây gậy dài, cố gắng khều bức tranh thêu.

Cù Cẩm để ý đến kẻ gây chuyện nữa, nàng về phía Trúc Thanh. Trúc Thanh vặn nhặt bức tranh thêu, nhưng bức tranh ướt sũng, nước nhỏ tong tong. Trúc Thanh lo lắng : "Làm bây giờ tiểu thư, tranh ướt hết ."

Lúc Cù Cẩm cũng nên thế nào, ánh mắt nàng dần ảm đạm. Tại khác gây lầm, nhưng chịu thiệt thòi luôn là nàng? Tại sống một đời , nàng vẫn bất cẩn như ?

Nhìn từng đường kim mũi chỉ bức tranh thêu, Cù Cẩm nhớ đến những đêm thức trắng thêu tranh, nàng cúi đầu thở dài. Trong lúc nhất thời, nàng suy nghĩ miên man, bức tranh , nàng lấy gì dâng lên Thái hậu đây? Nếu về Hầu phủ thì kịp nữa . Nàng bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Trình, trong cung , duy nhất nàng quen cũng chỉ , nàng về phía cung nữ một bên.

Cung nữ vẫn luôn đó, cung kính, dường như chuyện đều liên quan đến nàng . Thì cung nữ bên cạnh đều lãnh đạm như ? mà, chẳng chính nàng mới từ chối ?

Nàng ngẩng đầu bầu trời xanh thẳm vô tận, lòng nàng cũng dần bình tĩnh . Chẳng lẽ thật sự thích nàng ? Chỉ vì chút quà tặng của nàng? cho dù thích , nàng cũng nên rõ với . Hơn nữa, sống một đời, nàng thể để bản gây bất lợi cho gia đình thêm một nào nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dễ chịu hơn một chút, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn. Bỗng nhiên nàng sờ sờ túi thơm, trong lòng dâng lên một tia vui sướng.

Trúc Thanh lo lắng : "Tiểu thư, là..."

Cù Cẩm nàng gì, bèn cắt ngang: "Đừng lo, cách ." "Cách gì ạ?" Trúc Thanh vô thức hỏi.

Cù Cẩm : "Đến lúc đó ngươi sẽ , tiên cứ cất nó , về phủ hong khô, thêu lâu đấy."

Trúc Thanh , trong lòng lo lắng nhưng vẫn gật đầu, cất bức tranh thêu ướt sũng hộp. Ba về phía Từ Ninh cung.

Loading...