Trên mặt sông, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc trôi lững lờ, soi sáng mặt sông tối tăm. Cùng giống như những con thuyền nhỏ, mang theo những mong ước từ bờ bên sang bờ bên .
Cù Cẩm nhẹ nhàng thả chiếc đèn màu cam xuống sông, chắp tay nhắm mắt cầu nguyện.
Tiêu Trình nàng từ bên cạnh, gió nhẹ thổi rối những lọn tóc mai của nàng. Hắn đưa tay vén tóc cho nàng nhưng thấy vẻ mặt thành kính của nàng, thôi. Không nàng đang cầu nguyện điều gì, cầu cho gia đình bình an? Cầu cho việc thuận lợi? Hay cầu cho trong lòng hạnh phúc?
Gia đình bình an? Mẫu hậu khi sinh qua đời. Mọi việc thuận lợi? Sinh trong hoàng tộc, thể việc đều như ý . Cầu cho trong lòng hạnh phúc? Hắn thầm, thế gian , cái gì cũng thể nắm giữ, chỉ duy nhất một thứ thể nào , đó chính là trái tim của con gái mặt .
Trái tim nàng căn bản thuộc về , nàng ở bên cạnh chỉ vì sợ hãi quyền thế, dám kháng chỉ mà thôi. Vậy thì cầu nguyện những thứ đó còn ý nghĩa gì? Có lẽ hiện tại, nàng đang cầu nguyện cho và ở bên . Nghĩ , tim bỗng nhói đau.
Cù Cẩm thầm cầu nguyện: Một là mong nhà khỏe mạnh, bình an vô sự. Hai là mong những bên cạnh nàng đều hạnh phúc. Ba là mong bản nàng sẽ hạnh phúc.
Cầu nguyện xong, Cù Cẩm mỉm , mở mắt , đôi mắt sáng long lanh lớp mặt nạ Tiêu Trình, : "Ta cầu xong ."
Tiêu Trình thản nhiên đáp: "Ừm." Sau đó, như vô tình hỏi: "Nàng cầu gì ?"
Cù Cẩm cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, đó nàng ngẩng lên, mỉm : "Không thể , sẽ linh nghiệm nữa."
Nghe , đáy lòng Tiêu Trình như rơi xuống vực thẳm, nhưng mặt vẫn thản nhiên: "Cũng , chuyện đó để tính."
Cù Cẩm hiểu ý tứ trong lời của , nàng chiếc đèn lồng trong tay , lên tiếng: "Huynh thả đèn ?"
Tiêu Trình liếc chiếc đèn, hỏi: "Nàng tin những điều ?"
Cù Cẩm thản nhiên đáp: "Dù tin , thì đó cũng là một cách để gửi gắm tâm tư." Gửi gắm những mong ước trong lòng, hi vọng chuyện sẽ hơn.
"Gửi gắm tâm tư?" Tiêu Trình nheo mắt, trong mắt như ẩn chứa sóng ngầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-thay-doi-van-menh/chuong-21.html.]
Cù Cẩm mặt sông lấp lánh ánh đèn, ánh mắt xa xăm, khẽ “ừm” một tiếng. Có lẽ, con luôn cần một nơi để gửi gắm tâm tư, như , trong lòng mới cảm thấy an yên hơn.
Nhìn nàng, Tiêu Trình bất giác siết chặt chiếc đèn trong tay. Nàng mượn chiếc đèn để gửi gắm tâm tư, gửi gắm tình cảm của nàng ? Cũng khó trách, nhiều đến gần nàng, nhưng nàng luôn giữ thái độ xa cách. Như lúc nãy, ở trong cửa hàng, nàng vội vàng chạy ngoài, giống như tất cả đều là tự đa tình. Có lẽ, từ khi sinh , định sắn tình yêu của bất kỳ ai.
Hắn thở dài, đè nén cảm xúc xuống, buông tay để chiếc đèn trôi theo dòng nước.
Cù Cẩm liếc , hiểu , nàng cảm thấy như bao phủ bởi một tầng băng sương, tính tình khó đoán, khiến khác thể nào hiểu . Cù Cẩm bất giác chạnh lòng, ở bên cạnh , quả thật giống như " đống lửa".
Đêm khuya, bờ sông, một , thành đôi, cũng tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Bỗng nhiên, từ xuất hiện một đám áo đen, phá vỡ bầu khí yên tĩnh vốn . Mọi thấy tình hình bất , đều vội vàng tản .
Đám áo đen bao vây lấy Cù Cẩm và Tiêu Trình, tạo thành một vòng tròn. Dù Cù Cẩm cũng xuất là con gái nhà tướng, nên khi gặp tình huống , nàng cũng quá hoảng sợ.
Tiêu Trình nắm lấy tay Cù Cẩm, đầu nhỏ: "Nàng sợ ?"
Cù Cẩm lắc đầu, Tiêu Trình siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, lạnh lùng với tên cầm đầu: "Cù tử nhà ngươi chỉ giỏi dùng loại thủ đoạn hèn hạ ?"
Tên áo đen khẩy: "Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi, ngươi c.h.ế.t thì chính là chúng vong."
Tiêu Trình lạnh, ánh mắt về phía mặt sông. Chỉ thấy sông xuất hiện một chiếc thuyền hoa, những thuyền lượt nhảy xuống, bao vây đám áo đen.
Tiêu Trình nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sắc bén, lạnh lùng lệnh: "Chém, một tên cũng tha."
"Rõ." Nhất Thác lĩnh mệnh, đó, y hộ tống Tiêu Trình và Cù Cẩm lên thuyền hoa. Bên , hai bên giao chiến với , đao quang kiếm ảnh, vô cùng hỗn loạn.
Khóe miệng Tiêu Trình nhếch lên nụ lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng cảnh tượng mắt. Cù Cẩm sợ hãi, vội vùi mặt lòng Tiêu Trình. Từ nhỏ đến lớn, nàng từng chứng kiến cảnh tượng nào đáng sợ như . Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng, khiến nàng ghê sợ.
Tiêu Trình ôm chặt lấy nàng, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, nhanh sẽ kết thúc thôi."
Cù Cẩm gật đầu, vùi mặt lòng gì. Tiêu Trình ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc nàng, hít một thật sâu. Nếu thể trở thành nàng yêu, sẽ trở thành nàng cần. Hắn nhỏ giọng : "A Cẩm, nàng hãy tập quen dần , con đường , là con đường đầy m.á.u và nước mắt, còn lựa chọn nào khác."