Trên thuyền giường, cũng chẳng chăn, Tiêu Trình sàn, m.á.u thấm đỏ áo ngoài của Cù Cẩm. Nàng bên cạnh, ngơ ngác , thuộc hạ của thế nào , liệu tìm đến đây ? Hiện giờ tuy cầm máu, nhưng thuốc uống, cũng thuốc đắp, nếu vết thương nhiễm trùng thì ? Liệu thể chịu đựng ?
Giờ là canh giờ nào, sông xảy chuyện lớn như , nhà lo cho nàng , phái tìm .
Cù Cẩm cúi xuống, áp tai mũi , nhịp thở yếu ớt, đó thẳng dậy, cứ lặp lặp như nàng mới yên tâm.
Nàng dùng tay áo lau mồ hôi trán , nhẹ nhàng v.uốt ve lông mày đang nhíu chặt, chạm làn da lạnh lẽo, lòng nàng chùng xuống.
Phải nghĩ cách giúp ấm lên. Nàng nắm lấy bàn tay lạnh cóng của , xoa xoa, hà ấm, đổi tay lặp động tác, đó xoa từ đầu đến chân cho . Rất lâu Cù Cẩm mới dừng , tuy cũng tác dụng gì nhiều, nhưng còn hơn .
Sau đó, nàng xuống bên cạnh . Tuy nàng cũng lạnh, nhưng nàng vẫn cố gắng áp sát . Nằm xuống mới thấy mệt mỏi, ánh đèn le lói phía xa, mắt nàng dần nhắm .
Không qua bao lâu, Cù Cẩm chợt tỉnh giấc, sang , thấy trán lấm tấm mồ hôi, sờ thử, nóng hổi.
Nàng xé vạt áo, đến mạn thuyền, nhúng nước, vắt khô, gấp thành hình vuông, đặt lên trán .
Sau đó, nàng đến bàn , bàn một ấm trắng, mấy chén . Nàng mở nắp ấm, bên trong chỉ còn một chút nước, nàng đổ hết chén cũng chỉ nửa chén.
Cù Cẩm xuống bên cạnh , cạy môi , đưa chén nước tới, đổ một ít .
Nước theo cổ họng chảy xuống một ít, theo khóe miệng chảy một ít. Cù Cẩm thở dài, chút nước đối với đang sốt cao như quý giá, chỉ từng , nhưng nàng thật sự cách chăm sóc khác.
Nàng nắm chặt chén , quyết tâm, ngậm một ngụm nước, đó áp môi lên môi , dùng lưỡi cạy mở hàm răng, đưa nước trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-thay-doi-van-menh/chuong-23.html.]
Cứ như hai ba , Cù Cẩm uống hết nước còn , cạy môi , chậm rãi đưa nước .
Cả Tiêu Trình nóng như lửa đốt, trong cơn mê man, cổ họng cảm nhận dòng nước mát lạnh, giúp dễ chịu hơn. Khi thứ mát mẻ tiến , theo bản năng đưa lưỡi , vô thức mút lấy.
Cù Cẩm sững sờ, nhất thời phản ứng thế nào, mãi đến khi đầu lưỡi tê dại, nàng mới hồn, vội vàng thẳng dậy, sờ sờ đầu lưỡi, tê dại và nóng ran.
Một lúc , Cù Cẩm thấy tiếng động sông, nàng mượn ánh trăng , thấy một con thuyền đang tiến gần. Cù Cẩm là địch bạn, tim treo lên cổ họng. Nàng cầm lấy thanh kiếm boong thuyền, nắm chặt trong tay.
Nhìn thấy thuyền nhảy sang, nàng vội vàng che chắn cho Tiêu Trình, chĩa kiếm về phía tới, nhưng khi rõ, thanh kiếm trong tay liền rơi xuống.
Bên trái là nam tử tên Nhất Thác, mặt một vết sẹo nhạt, Cù Cẩm nhớ rõ, còn bên là ca ca nàng. Nàng chớp chớp mắt, òa .
Du Minh bước tới, xoa đầu nàng, dịu dàng : "Không , ."
Tây Bình Hầu phủ, Nguyệt Mai uyển. Cù Cẩm đắp chăn dày, giường, nhưng tài nào ngủ . Nàng lo cho thương thế của , thế nào .
Trúc Thanh bưng bát thuốc đen ngòm , đặt lên bàn, sờ trán Cù Cẩm, lo lắng : "Tiểu thư, sốt , mau uống thuốc ạ."
Cù Cẩm đưa tay lên trán, quả nhiên nóng hổi, chắc là do nhiễm lạnh thuyền. Nàng cầm bát thuốc lên, uống một cạn sạch. Trúc Thanh vội vàng đưa kẹo, Cù Cẩm ngậm trong miệng, dặn dò: "Trúc Thanh, phái đến phủ Thái tử hỏi thăm, xem Thái tử thế nào ."
Trúc Thanh gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, Thái tử cát nhân tự thiên tướng, nhất định sẽ ạ."
Cù Cẩm ừ một tiếng, nhắm mắt . Do mệt mỏi cộng thêm dược tính, nàng nhanh chóng chìm giấc ngủ.