Lúc Tiêu Trình đến, trời gần tối. Cù Cẩm đang cau mày uống dược thiện, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Trình đưa áo choàng cho Nhất Thác, đó sải bước về phía nàng.
Cù Cẩm đỗi kinh ngạc, buột miệng hỏi: "Sao tới đây?"
"Ta mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút." Tiêu Trình xong, về phía nàng, thấy làn da nàng dường như càng thêm trắng nõn, nhớ tới dáng vẻ cau mày lúc nãy của nàng, khẽ : "Không ngon miệng ?"
Cù Cẩm khổ: "Ngày nào cũng ăn, cũng lúc chán."
Lúc , mấy cung nữ bưng hộp thức ăn tới, đó bày biện thức ăn lên bàn.
Cù Cẩm mà khỏi hâm mộ. Tiêu Trình mỉm : "Nàng uống chút rượu trái cây ?"
Cù Cẩm thấy , liền hiếu kỳ hỏi: "Là rượu ủ từ trái cây ?" "Là rượu ủ từ quả đào, thơm, nàng thử xem."
Cù Cẩm từng uống rượu bao giờ, hứng thú càng thêm dâng cao: "Vậy thử một chút."
Tiêu Trình rót cho nàng một chén nhỏ. Cù Cẩm nhấp thử một ngụm, thấy vị chua chua, ngọt ngọt, miệng, lập tức uống cạn. Lần , cần rót, nàng tự cầm lấy bầu rượu, rót đầy một chén lớn, đó uống cạn.
Khi nàng định rót chén thứ ba, Tiêu Trình liền giữ lấy bầu rượu: "Loại rượu thể uống nhiều, sẽ say đấy."
Lúc , Cù Cẩm cũng cảm thấy đầu choáng váng, mặt nóng ran, cả chút khỏe, bèn bắt đầu oán trách, giọng mềm mại, pha chút men: "Ta thích uống dược thiện ."
"Vậy để đút nàng, ?" Tiêu Trình nàng bằng đôi mắt đen láy, đợi nàng trả lời, liền gắp một miếng thức ăn, đưa tới bên môi nàng.
Cù Cẩm cảm thấy đầu óc choáng váng, ngơ ngác thức ăn mặt, đó há miệng ăn.
Tiêu Trình đặt đũa xuống, dậy, đó ôm nàng lòng, đặt nàng lên đùi .
Bị bất ngờ bế lên, Cù Cẩm theo bản năng ôm lấy cổ , môi chạm làn da mát lạnh của , nàng vội vàng ngẩng đầu lên, mặt hai gần như chạm .
Tiêu Trình hai gò má ửng hồng của nàng, : "Như sẽ tiện hơn."
Cù Cẩm im lặng. Tiêu Trình gắp mỗi món một ít đút cho nàng, đó múc một thìa canh, Cù Cẩm nước canh màu đen, lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-thay-doi-van-menh/chuong-38.html.]
Tiêu Trình tự uống một ngụm canh thuốc màu đen đặc , đó hôn lên môi nàng, đưa hết nước canh trong miệng sang cho nàng.
Cù Cẩm bất đắc dĩ nuốt hết chỗ canh thuốc xuống, trừng mắt Tiêu Trình. Tiêu Trình hôn sâu hơn, một tay ôm chặt eo nàng, cảm nhận sự mềm mại của nàng, hương thơm thoang thoảng nàng phảng phất quanh chóp mũi . Thấy nàng dường như chút khó thở, mới buông nàng .
Cù Cẩm sững sờ hồi lâu mới hồn trở , nhớ những gì xảy .
Một lúc , nàng tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu Tiêu Trình. Làn da trắng, đuôi mắt xếch, sống mũi cao thẳng, khi chuyện, trông vẻ khó gần. Khi vui, giữa hai hàng lông mày luôn ẩn chứa một tia u buồn. Lúc , trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả, nàng cảm thấy hai xa lạ, quen thuộc.
Tiêu Trình nàng, nhỏ giọng hỏi: "Sao ?"
Cù Cẩm : "Ta đang nghĩ, nếu lúc đưa chiếc túi thơm , thì lẽ chuyện khác..."
Tiêu Trình đặt ngón tay lên môi nàng, ngăn cho nàng tiếp: "Ý nàng là, nàng thích , cho nên hối hận khi đưa túi thơm cho ?" Nói xong, Tiêu Trình thẳng mắt nàng, thấy nàng im lặng , cuối cùng chỉ thở dài.
Cù Cẩm chậm rãi hỏi: "Vậy thích ?"
Tiêu Trình nàng hồi lâu: "Nàng để tâm đến chuyện ."
Cù Cẩm im lặng. Nàng thật sự để tâm, vì , càng đối xử với nàng, nàng càng cảm thấy bất an.
Một lát , Tiêu Trình bất giác mỉm , giọng trầm thấp phần khàn khàn: "Đương nhiên là thích."
Cù Cẩm sững sờ một lúc lâu mới hiểu lời .
Tiêu Trình ôm chặt nàng lòng, hỏi: "Vì hôm nay nàng hỏi như ?" Giọng mang theo chút mê hoặc.
Cù Cẩm ấp úng: "Ta... Ta chỉ là..."
"Không cần nữa, hiểu." Cù Cẩm hỏi, hiểu gì chứ, nhưng nhớ tới , cũng " hiểu", nên nàng hỏi nữa.
Hắn hỏi: "Nàng thích nơi ?" Cù Cẩm gật đầu: "Thích."
"Vậy thì ." Tiêu Trình mỉm .