SỐNG LẠI MỘT ĐỜI THAY ĐỔI VẬN MỆNH - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:22:13
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ phòng Ninh thái y , Cù Cẩm men theo hành lang dài chậm rãi trở về. Hôm nay thời tiết , cho dù chỉ ánh nắng ấm áp từ xa, cũng thể cảm nhận chút ấm.

Nàng suy nghĩ, trong lòng Tiêu Trình nhất định đang chất chứa chuyện gì đó, nếu với tính cách của , thể nửa đêm la hét co giật như ? nàng cũng thể hỏi trực tiếp, nếu hỏi thẳng, liệu khiến khó xử, động chạm đến chuyện vui gì của ?

Nàng khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy ánh nắng ấm áp , cả vườn hồng mai đều thể khiến tâm trạng nàng lên . Nàng chỉ mong Ninh thái y cách chữa trị.

Một đóa hoa mai xoay tròn rơi xuống vai nàng. Nàng đặt nó trong lòng bàn tay, chỉ thấy nó yên vị ở đó, nàng đưa mũi ngửi thử, thật sự thơm.

"Lúc hoa mai nở, ăn bánh hoa mai." Trong đầu nàng bất chợt hiện lên câu . Cù Cẩm suy nghĩ một chút, quyết định bánh hoa mai.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng bằng lụa hoa mai, mái tóc đen nhánh buông xõa đến thắt lưng. Nàng bước vườn mai, vài con bướm sặc sỡ bay lượn, theo gió nhảy múa bên mái tóc nàng.

Nàng khẽ nhấc váy áo lên, xổm xuống đất, nhặt từng cánh hoa rơi mặt đất, đặt lên áo choàng. Chẳng bao lâu , nàng nhặt nhiều, bèn ôm một vạt áo đầy cánh hoa mai về phía nhà bếp.

Vương đại nương đang bận rộn trong bếp, thấy Cù Cẩm, hai mắt bà liền sáng lên. Chắc hẳn đây là nữ chủ nhân của phủ . Bà hỏi: "Cù cô nương đến đây? Có việc gì cần sai bảo, cô nương bảo Thanh Nhi đến với một tiếng là ."

Cù Cẩm dịu dàng : "Vương đại nương, cứ việc của , cần để ý đến , chỉ tự tay một món bánh ngọt thôi."

"Cù cô nương bánh gì, cứ với , nào chuyện cần cô nương tự động thủ."

"Vương đại nương, chỉ là rảnh rỗi việc gì , tự tay hoạt động gân cốt một chút thôi, phiền đại nương lấy cho một cái chậu là ."

Vương đại nương thấy nàng xinh , dịu dàng như , ngờ còn bánh ngọt. Thấy cánh hoa trong vạt áo nàng, bà vội vàng lấy một cái chậu đến.

Cù Cẩm cho cánh hoa chậu, lấy nước ấm rửa sạch, đó vớt để ráo, giã nhuyễn cánh hoa, cho nước hoa mai bột mì, thêm chút đường, nhào thành hình hoa mai, mỗi cái bánh đều đặt một cánh hoa mai.

Một canh giờ , nàng bưng một cái đĩa hình hoa về phía thư phòng. Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Trình liền ngẩng đầu lên. Nàng mặc một chiếc áo choàng trắng muốt, mũ áo choàng viền một vòng lông trắng muốt, mềm mại, da dẻ trắng nõn như tuyết. Hắn đặt bút xuống, trong mắt tràn đầy hình bóng thanh lệ của nàng.

"Không lúc hoa mai nở ăn bánh hoa mai ? Ta đây, nếm thử xem." Cù Cẩm xong, đặt đĩa bánh lên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-thay-doi-van-menh/chuong-41.html.]

Tiêu Trình tới, xuống bên cạnh bàn, cầm một miếng bánh lên, cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào, thanh mát lan tỏa trong miệng.

"Ngon ?" Cù Cẩm , hỏi.

Tiêu Trình cầm một miếng bánh, đưa đến bên môi nàng, : "Nàng nếm thử xem."

Nàng bàn tay thon dài, trắng nõn của , khẽ cắn một miếng. "Ngon ?" Tiêu Trình hỏi.

Nàng gật đầu. Tiêu Trình cắn một miếng chỗ nàng cắn, đó đưa đến bên môi nàng.

Cù Cẩm liếc , nửa miếng bánh trong tay, khẽ cắn một miếng.

Hắn mỉm , nàng, đó lấy một hộp chu sa đến. Cù Cẩm nghi hoặc , chỉ thấy chấm bút chu sa, đó tỉ mỉ điểm lên mi tâm nàng.

Cảm giác ngứa ngáy từ đầu bút khiến nàng nhột, nàng khẽ ngước mắt lên, bắt gặp đôi môi mỏng của , hiểu nàng nhớ đến lúc hôn nàng, rõ ràng là cảm giác lạnh lẽo, nhưng như hòa tan nàng. Tiêu Trình đặt bút xuống, thấy nàng ngây , bèn hỏi: "Sao ?" Nàng bừng tỉnh, hai má đỏ ửng, ấp úng : "Ta chỉ là thấy ngứa."

Nhìn thấy nàng đỏ mặt, khẽ , một nữa cầm bút lên, cẩn thận vẽ. "Xong ." Tiêu Trình đưa một chiếc gương đồng nhỏ cho nàng.

Nữ tử trong gương thêm một đóa hoa mai trán, vốn là một nữ tử thanh lệ, nay thêm vài phần yêu kiều. Nàng nhịn mỉm với chính trong gương.

Tiêu Trình nhịn hôn lên môi nàng, : "Hôm nay thời tiết , chúng ngoài dạo chơi một chút."

Dứt lời, nắm tay nàng ngoài. Hai đến chuồng ngựa, những con tuấn mã thò đầu khỏi cửa. Mấy ngày nay Cù Cẩm ở đây, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn ở vài nơi, quả thật nàng từng dạo nơi , ngờ nơi cả chuồng ngựa. nàng cưỡi ngựa, hơn nữa thấy ngựa, trong lòng nàng chút sợ hãi.

"Nàng từng cưỡi ngựa ?" Tiêu Trình hỏi. Nàng lắc đầu: "Ta sợ."

Tiêu Trình nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng chạm mặt con ngựa. Cù Cẩm sợ hãi rụt tay về, tim đập thình thịch.

"Nàng sờ thử xem, nó ngoan." Tiêu Trình xong, đưa tay sờ sờ con ngựa. Con ngựa còn vui vẻ cọ cọ tay .

Cù Cẩm , vẫn lắc đầu. Tiêu Trình : "Được , ép nàng, đưa nàng dạo."

Loading...