Cù Cẩm xong, nhất thời kinh hãi biến sắc, thể lão phu nhân luôn khỏe mạnh, nhiều nhất chỉ là thi thoảng cảm lạnh, nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vì lão phu nhân đem Ô Ngọc Thạch cho nàng, nên trong thời tiết giá rét nó bảo vệ, cho nên mới đột nhiên ngã bệnh .
Nghĩ đến đây, nàng liền dâng lên một cỗ áy náy, hy vọng lão phu nhân , lúc nàng nên nhận đồ của lão phu nhân.
Tiêu Trình nàng, liền an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, sẽ chuyện gì , chúng mang theo Ninh thái y, để ông xem .”
Cù Cẩm sững sờ gật đầu, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an.
Tây Bình hầu phủ, Phù Vân cư, Cù Cẩm khuôn mặt tái nhợt của lão phu nhân, mới hơn mười ngày gặp, lão phu nhân gầy trông thấy, Cù Cẩm mà tự chủ rơi nước mắt.
Lão phu nhân yếu ớt, giọng nhỏ xíu: “Cẩm nhi, ?Tổ mẫu , chỉ là mấy đêm uống nhiều , nên đêm dậy thêm hai , lúc mới cảm lạnh, nghỉ ngơi thêm hai ngày là khỏi.”
Quả nhiên là do cảm lạnh, già là sợ lạnh nhất , Cù Cẩm hít mũi một cái, giọng nghèn nghẹn: “Xin , tổ mẫu.”
Lão phu nhân mỉm : “ là đứa nhỏ ngốc, chịu chút ấm ức nào, vẫn đổi tính cách dễ dàng áy náy.”
Cù Cẩm nắm c.h.ặ.t t.a.y lão phu nhân, hy vọng thể truyền cho bà một chút sức mạnh, để bà nhanh chóng khỏe .
“Mong lão phu nhân sớm ngày khôi phục, khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.” Tiêu Trình chân thành .
Lão phu nhân thành tiếng: “Xem lão gì , phiền Hoàng thượng tự đến thăm.”
“Người là ngoại tổ mẫu của A Cẩm, chính là ngoại tổ mẫu của , tôn nhi đến thăm , chẳng là chuyện nên ? Tôn nhi mang theo thái y đến, để thái y xem bệnh cho .” Lời của Tiêu Trình chân thành, thuận tai.
Lão phu nhân híp mắt, trong phòng đều cảm thấy thanh danh của Hoàng thượng ở bên ngoài tuy lắm, nhưng đối với chuyện của phủ bọn họ, đối với chuyện của Cẩm nhi, đặc biệt để tâm.
Có lẽ là tân quan nhậm chức ba lửa, hơn nữa vị Dương tiến sĩ quả thật chính trực, vợ con, còn ve vãn khác, Hoàng thượng lấy ông khai đao, thì lấy ai đây.
Bọn họ ngược cảm thấy Hoàng thượng như sai, ai cũng tính cách riêng, nếu Hoàng thượng quyết đoán một chút, thì thể trấn áp quan văn võ bá quan trong triều, hơn nữa, Hoàng thượng thể những lời như , chứng tỏ là hiểu lễ nghĩa, như thể kém cỏi đến .
Ninh thái y bắt mạch cho lão phu nhân, đó chậm rãi : “Thân thể lão phu nhân bệnh gì quá nghiêm trọng, xem mạch tượng thì vẻ tỳ vị yếu, nên dùng thuốc quá lạnh, lát nữa sẽ kê đơn, lão phu nhân uống ba ngày, sẽ chuyển biến .”
Mọi xong liền yên tâm, nửa tháng lão thái thái dần dần khỏe , đảo mắt một năm trôi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-thay-doi-van-menh/chuong-47.html.]
Năm tháng thoi đưa, nửa năm nay Lưu thị bận tối tăm mặt trời, từ xuống của một Hầu phủ lớn như đều cần bà quán xuyến, trọng yếu nhất là bận rộn chuẩn của hồi môn cho Cù Cẩm, ngày đại hôn Khâm Thiên giám định từ đầu năm, mà ngày mai chính là đại hôn.
Lúc , Lưu thị trong phòng Cù Cẩm, cẩn thận dặn dò: "Cẩm Nhi ! Vào cửa cung sâu như biển, thể so với lúc ở nhà nữ nhi , việc đều suy nghĩ thấu đáo, lời việc đều cẩn thận, con hiểu ?"
Cù Cẩm gật đầu: "Mẫu , con , đừng lo lắng quá, xem, tóc mai của bạc kìa."
"Làm nương lo lắng cho con , con , mẫu gặp con một sẽ khó." Lưu thị nhỏ giọng .
"Sau mẫu gặp con, thể thường xuyên cung, nếu con gặp , cũng thể xin chỉ xuất cung." Nói xong, Cù Cẩm Lưu thị.
Lưu thị sờ sờ mái tóc mềm của nàng, đưa cho nàng một cái hộp, Cù Cẩm theo bản năng mở , Lưu thị giữ tay nàng , là để nàng đợi lát nữa hãy xem.
Cù Cẩm tò mò, kiếp xuất giá cũng thấy mẫu đưa cho thứ gì, lẽ kiếp mẫu thật sự hài lòng với hôn sự của nàng, bất đắc dĩ mới đồng ý!
Hai chuyện lâu, Lưu thị mới khỏi phòng, sáng sớm trời còn sáng, Cù Cẩm gọi dậy, nàng dụi mắt, để mặc mấy nha bà tử hầu hạ.
Một canh giờ , Cù Cẩm rốt cục cũng tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ, nàng trong gương.
Nàng đầu đội phượng trâm, miệng phượng ngậm châu báu, trâm cài sáu dải bạc như lông đuôi phượng hoàng, điểm xuyết trán là viên bảo thạch đỏ, trong gương là một nữ tử môi đỏ răng trắng, mày mắt động lòng .
Một áo bào gấm đỏ thêu hình phượng hoàng mẫu đơn, tà áo trải dài đất, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.
Cù Cẩm ngây ngốc trong gương, như cách một đời, nhớ những chuyện trải qua trong một năm nay, giờ phút tâm tình bình thản, sự thấp thỏm bất an của tân nương, thứ đều thuận theo tự nhiên như .
.
Đèn lưu ly chiếu sáng khắp phòng tân hôn, khắp nơi tràn ngập khí vui mừng, Cù Cẩm giường hỉ, bắt đầu đánh giá xung quanh. Đây là một gian phòng khá lớn, cách cửa sổ xa đặt một chiếc ghế quý phi, phía lót thảm trắng mềm mại, bàn bày đĩa ngọc xanh đựng đậu phộng đỏ, xa xa là một mặt gương đồng chạm khắc hoa văn khảm bảo thạch.
Nàng cẩn thận đánh giá một phen, trong phòng yên tĩnh, một trong gian phòng rộng lớn như , nàng bỗng cảm thấy chút buồn bực, nàng đột nhiên nhớ tới cái hộp , liền lấy , mở hộp, bên trong là một quyển sách, nàng mở sách xem, ngờ hình ảnh trong sách khiến đỏ mặt.
Lúc , Tiêu Trình bước từ bên ngoài, thấy Cù Cẩm, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, mỉm về phía nàng: "Nàng đang xem gì ?"
Cù Cẩm thấy tiếng động, bỗng nhiên ngẩng đầu, theo bản năng nhét quyển sách gối, đỏ mặt sang.