An công công cùng vài thái giám lặng lẽ theo , thấy vui, ai nấy đều im thin thít, dám hó hé nửa lời.
Đi một đoạn, phía bỗng xuất hiện một bóng mảnh mai. Đó là một nữ tử mặc bộ y phục màu hồng phấn mỏng manh, để lộ chiếc yếm màu trắng bên trong, phía thêu một đóa hoa tường vi, tôn lên bộ n.g.ự.c đầy đặn. Bên là đôi chân dài miên man, mái tóc đen nhánh như thác nước buông xõa lưng. Nàng Tiêu Trình bằng đôi mắt long lanh như sương.
Mấy thái giám phía kinh hãi khỏi cảm thán, Mặc Trúc quả nhiên gan , hơn nữa, dung mạo cũng xinh . Tuy thể sánh bằng vẻ kinh diễm của Hoàng hậu, nhưng chỉ cần là nam nhân, e rằng khó ai thể cưỡng sự cám dỗ .
Tiêu Trình lạnh lùng nữ tử mặt.
Mặc Trúc trong lòng hưng phấn lo sợ. Đến nước , nàng còn đường lui. Nàng tiến lên từng bước bằng đôi chân trắng nõn nà, từng bước, từng bước tiến về phía nam nhân mà nàng thầm thương trộm nhớ suốt ba năm qua. Nếu thành công, nàng sẽ chẳng còn gì nữa.
Mặc Trúc bước những bước mê hoặc lòng nhất, gương mặt là biểu cảm động lòng nhất. Đến mặt Tiêu Trình, đầu tiên nàng thẳng mắt , cũng thấy dung nhan xinh của phản chiếu trong đôi mắt .
Nàng tự tin, chỉ cần là nam nhân bình thường, đều sẽ động lòng nàng , huống chi là nam nhân thể thiên hạ, hưởng hết mỹ nữ trong thiên hạ .
Tiêu Trình nâng cằm nàng lên, cẩn thận quan sát. Trái tim Mặc Trúc đập dữ dội, nàng thầm đắc ý.
“Ta cho là ngươi sẽ hiểu.” Tiêu Trình lạnh lùng lên tiếng, nhưng giọng vẫn trầm ấm dễ .
Lúc , Mặc Trúc cơn si mê cho u mê. Nghe , nàng càng thêm đắc ý. Hiểu? Hiểu rằng cũng tình cảm với nàng ? Có lẽ là vì nàng bày tỏ tình cảm của .
Đôi mắt của thật , sâu thẳm và mê .
“Khuôn mặt ngươi giống hệt nhũ mẫu. Nhũ mẫu ngay cả con kiến cũng nỡ giẫm chết, ngươi độc ác như ?” Dứt lời, Tiêu Trình đột nhiên siết chặt cổ nàng .
Cái cổ thon thả của Mặc Trúc bóp chặt, thể động đậy. Khuôn mặt nàng đỏ bừng như máu.
Mặc Trúc trừng lớn mắt, sự đắc ý trong lòng kịp tan nỗi sợ hãi bao trùm. Nàng đau đớn, hoảng sợ há to miệng, nhưng cổ họng siết chặt hơn, thể nào hít thở nữa.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Tiêu Trình cũng buông tay, lạnh lùng : “An công công, nhốt ả thiên lao, vĩnh viễn thả !”
Mặc Trúc ngã gục xuống đất, còn chút sức lực. Cuối cùng nàng cũng hiểu chữ “hiểu” là ý gì. Hóa là để nàng hiểu phận của . Nàng sinh là phận nô tài, chỉ xứng nô tài cho khác. Hai thái giám lôi nàng , nàng chẳng còn chút hy vọng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-thay-doi-van-menh/chuong-54.html.]
Tiêu Trình đầu về phía phòng ngủ, ánh nến vẫn le lói, nàng đỡ hơn chút nào , hạ sốt . Hắn dặn dò An công công: “Truyền Nhất Thác đến canh giữ Tiêu Lan Điện.” Nói , xoay , chậm rãi bước về phía Trường Thụy Điện.
…
Trúc Thanh từ xa thấy tất cả, đợi rời , nàng mới bước phòng ngủ. Nhìn thấy Cù Cẩm thẫn thờ, nàng khỏi đau lòng.
“Nương nương, đỡ hơn ạ? Thuốc đang sắc, dùng chút gì lót nhé?”
Cù Cẩm mới hồn, nàng lắc đầu. Nàng chút khẩu vị nào, ăn uống cho nổi?
“Nương nương, ăn chút gì lót , lát nữa uống thuốc sẽ hại dày.” Trúc Thanh khuyên nhủ.
Cù Cẩm nhắm mắt , Trúc Thanh đây là biểu hiện nàng đang buồn bực nhất.
nàng vẫn nhịn , : “Nương nương, nãy, khi phòng, nô tỳ thấy Mặc Trúc… nàng mặc bộ y phục hở hang, thiếu chút nữa là ngã lòng Hoàng thượng.”
Cù Cẩm lập tức mở mắt , Trúc Thanh.
“Sau đó, Hoàng thượng nâng cằm nàng lên…” Trúc Thanh kể tiếp.
“Thôi, đừng nữa.” Cù Cẩm ngắt lời. Nàng thêm bất kỳ tin nào trong ngày hôm nay nữa. “Ngươi ngoài , để yên tĩnh một lát.” Nói , nàng nhắm mắt , thêm gì nữa.
“Không , Hoàng thượng đó bóp cổ nàng, thiếu chút nữa thì bó.p ch.ết nàng. Sau đó để An công công giam nàng đại lao.” Trúc Thanh vội vàng một , sợ Cù Cẩm hiểu lầm điều gì.
nàng xong, thấy Cù Cẩm vẫn biểu cảm gì, nàng trầm mặc một lúc, cuối cùng ngoài.
Cù Cẩm hít sâu một , nàng rõ ràng là chuyện nàng tự xử lý, vì vẫn nhốt đại lao? Nàng hiểu rõ là trọng tình cảm, bởi vì bản thiếu tình cảm, cho nên bất kể là loại tình cảm nào, đều coi trọng. Nếu , chẳng thất vọng với nàng rằng Hoàng tổ mẫu xem là may mắn, cũng sẽ chỉ vì một cái hà bao nàng tùy tay cho mà tiếp cận nàng.
Tuy rằng nàng những điều , nhưng dù nọ cũng là kẻ hãm hại nàng, mưu hại Hoàng hậu là tội chết. Trong lòng nàng chút thất vọng, nàng bắt đầu nghi ngờ , rốt cuộc đối với nàng là mang ơn nhiều hơn, là tình yêu nhiều hơn?
Lúc , Trúc Thanh bưng một chén thuốc đến, nàng đặt chén thuốc lên tủ thấp đầu giường: “Nương nương, dậy uống thuốc .” Nói , nàng đỡ Cù Cẩm dậy.
Nhìn chén thuốc đen đặc , chẳng tại trong lòng Cù Cẩm cảm thấy đắng chát.