Ngự thư phòng, Tiêu Trình cầm bút, nhưng tâm trạng phê duyệt tấu chương. Trên đời , lẽ gì khiến sợ hãi, nhưng khi thấy nàng rơi lệ, thấy nàng đau lòng, mới nhận cũng chỉ là một bình thường, những chuyện thể nào kiểm soát .
An công công Tiêu Trình trầm ngâm, suy nghĩ một chút : "Hoàng thượng, nô tài ở Ninh Đô một vị thần y, chữa khỏi cho nhiều nữ tử hiếm muộn."
Tiêu Trình đầu , ánh mắt lóe sáng: "Thật ?"
"Nô tài dám bừa." Là cận vệ bên cạnh Hoàng thượng, nếu thể chia sẻ nỗi lo cho Hoàng thượng, thì thật sự là vô dụng.
Tiêu Trình mừng rỡ, : "Vậy ngươi mau phái mời vị thần y đó đến đây, trẫm nhất định sẽ hậu tạ."
"Hoàng thượng, vị thần y tuy y thuật cao minh, nhưng tính tình kỳ quái. Nghe dù là gia đình giàu quyền quý đến , bà cũng bao giờ đến tận nơi chữa bệnh, ai chữa bệnh đều tự đến tìm bà . Hơn nữa, đến đó cũng chắc bà chữa trị, còn xem tâm trạng của bà nữa. ai bà chữa trị , thì đều thai. Vì , nhiều lặn lội đường xa đến tìm bà ."
Tiêu Trình gõ ngón tay lên bàn, trầm ngâm một lát : "Ngươi sắp xếp , trẫm vi hành."
"Vâng, thưa Hoàng thượng." An công công cung kính hành lễ.
.
Một chiếc xe ngựa sang trọng chạy chầm chậm đường. Xe ngựa lớn, sáu cửa sổ, cửa sổ chạm khắc hình những con thú nhỏ sống động như thật. Cửa xe trang trí bằng một bức tranh sơn thủy tuyệt . Hai bên cửa sổ treo rèm gấm, buộc bằng dây lụa cùng màu. Nóc xe hình vòm nạm đá quý, hai bên treo hai chiếc đèn lồng bằng thủy tinh. Nhìn từ xa cũng trong xe thường.
Cù Cẩm trong xe, chân đắp chăn mỏng, ăn bánh ngọt bàn, liếc Tiêu Trình đang sách. Cách đây hai canh giờ, đột nhiên kéo nàng lên xe ngựa, cũng cho nàng là . Ban đầu nàng còn tưởng đưa nàng ngoài thành giải sầu, nhưng lúc xe ngựa khỏi thành, nàng đành bỏ ý nghĩ đó, đưa bánh ngọt miệng, đó mở cửa sổ xe, chống cằm ngoài. Thôi thì mặc kệ , cũng , chỉ cần thể khiến nàng khuây khỏa là .
Tiêu Trình đặt quyển sách xuống, Cù Cẩm đang chống cằm ngoài cửa sổ, ánh mắt chút ngẩn ngơ. Hôm nay nàng trang điểm khác ngày thường, chỉ cài một bông hoa mẫu đơn màu hồng phấn tóc, mái tóc đen nhánh búi gọn gàng, lộ chiếc cổ trắng ngần, sống mũi cao thẳng, đôi mắt long lanh. Hắn nàng đang suy nghĩ gì mà thất thần như .
Ánh mắt Tiêu Trình tối sầm , bước đến ôm nàng lòng, cúi đầu hỏi: "Nàng đang nghĩ gì ?"
"Chúng đang ?" Cù Cẩm hỏi.
"Trong cung ngột ngạt quá, đưa nàng ngoài giải sầu." Tiêu Trình tùy ý đáp.
"Ra ngoài giải sầu thì , nhưng còn tấu chương thì ? Các vị đại thần sẽ trách lơ là chính sự ?" Còn Thái hậu nữa, hai cứ thế mà bỏ , Cù Cẩm nghĩ, khi trở về chắc chắn sẽ Thái hậu mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-thay-doi-van-menh/chuong-59.html.]
"Bọn họ chỉ mong cho bọn họ nghỉ phép dài hạn thôi, đó còn kêu ca quá nghiêm khắc với bọn họ."
Cù Cẩm mỉm , gì.
Gió ấm thổi lâu cũng khiến nàng cảm thấy lạnh, nàng khẽ rụt .
Tiêu Trình cởi áo choàng choàng lên Cù Cẩm, hai yên lặng ngắm phong cảnh bên ngoài.
"Vừa sách gì ?" Cù Cẩm phá vỡ sự im lặng. "Quân thư." Tiêu Trình ghé đầu lên vai nàng, .
"Nhà nhiều quân thư, đó là thứ mà thích nhất." Còn nàng thích nhất là thoại bản.
"Thuở nhỏ, thích nhất là chiến tranh, cứ mỗi chiến sự, phụ sa trường, mẫu lo lắng cho len lén rơi lệ, bởi ghét quân thư."
"Nhạc phụ Nam chinh Bắc chiến, từng lập nhiều chiến công hiển hách, giờ đây bá tánh kính yêu, lòng dũng cảm thiện chiến của sẽ là tấm gương cho đời , khiến các nước chư hầu dám khinh suất xâm phạm."
Lời khiến Cù Cẩm nhớ tới kiếp , kiếp nàng đến c.h.ế.t cũng thể cứu cha , cả đời bọn họ chinh chiến sa trường, chỉ vì một lời vu cáo mà tống giam oan uổng, nghĩ đến thấy run sợ, bọn họ chỉ trải qua cuộc sống liế.m m.á.u lưỡi đao, mà còn dễ khác nghi kỵ.
"Ta chỉ mong phụ một tiểu quan văn nào đó thôi là ." Loại chuyện tốn công vô ích cứ để khác , Cù Cẩm liếc mắt .
Tiêu Trình thể ý tứ trong lời của nàng, nhưng Cù Minh quả thật là một tướng tài hiếm , chỉ cần, quốc gia cũng cần như , thế nên nhất thời im lặng, chỉ nàng thật sâu.
Cù Cẩm : "Huynh trưởng vì quanh năm chinh chiến bên ngoài, nên đến giờ vẫn tìm một mối hôn sự , lẽ những cô nương đều cả ngày sống trong lo sợ."
Tiêu Trình khẽ : "Chuyện đơn giản, đợi khi hồi kinh, sẽ ban hôn cho ."
Ừm—cũng , ca ca nàng là một kẻ võ si, cả ngày chỉ luyện võ, thánh chỉ, chắc dám cãi lời. Nàng tùy ý liếc , bỗng thấy dái tai một nốt ruồi nhỏ.
Nàng theo bản năng đưa tay sờ lên dái tai .