Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-07-22 08:31:18
Lượt xem: 586
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cho nên?” Lâm Hàn hiểu ý nhưng Lâm Hàn tin.
Hoàng đế Thương Diệu là một vị đế vương hùng tài đại lược, đối xử với Đại tướng quân , nhưng cũng chỉ với Đại tướng quân mà thôi. Y đối với chính thê Hoàng Hậu, là a tỷ ruột thịt của Đại tướng quân cũng chẳng mấy phần yêu thương, nàng là thê tử còn bái đường của Đại tướng quân, e là hoàng đế còn lười nàng một cái.
“Phu nhân bao nhiêu?” Khương Thuần Quân thẳng.
Lâm Hàn: “Ngươi hai món là thứ đồ ích nước lợi dân, thế thì kiểu gì cũng giá trị thiên kim chứ nhỉ.”
Hai Khương, Thẩm thở dốc vì kinh ngạc, tiếng động lớn đến mức cả Lâm Hàn cũng thấy .
Lâm Hàn vui vẻ: “Không bản lĩnh đó thì đừng mạnh miệng. Nếu một tiểu nữ tử như cũng xem thường ngươi.”
Khương Thuần Quân nghẹn họng, trong lòng thầm ngươi mà là tiểu nữ tử thì nam nhân.
“… Thiên kim thực sự nhiều.” Khương Thuần Quân lắp bắp .
Lâm Hàn: “Ngàn lượng hoàng kim mà nhiều, chủ tử các ngươi còn là chủ thiên hạ ? Vậy lời ban nãy là lừa gạt .”
Thẩm Xích Tiêu tiến lên hai bước.
Khương Thuần Quân vội vàng duỗi tay bắt lấy .
Thẩm Xích Tiêu đẩy tay , chắp tay : “Phu nhân, bọn sai , nên tự cho là đúng, nên tự tiện chủ, càng nên vẻ thông minh khi ngài phát hiện. Xin ngài hãy chỉ cho một con đường, ngài bọn hướng tây, bọn tuyệt đối hướng đông.”
Lâm Hàn sửng sốt chớp mắt một cái, lấy tinh thần bật thành tiếng: “Co dãn mới là đại trượng phu, còn nghĩ suýt nữa nhầm ngươi. Được , cứ theo lời , với bệ hạ nhà kho của phủ Tướng quân trống rỗng, bán cày và cào để lấy bạc. Đợi mai hẵng .”
“Vậy cày cao?” Khương Thuần Quân hỏi.
Hồng Lăng tắm mưa một trận cũng kiên nhẫn: “Ngươi ngốc nha. Một tay giao bạc một tay giao đồ.”
Khương Thuần Quân: “ mà ——”
“ mà trời cũng sắp sáng .” Hồng Ngẫu nhịn .
Lâm Hàn xoay về hậu viện.
Hai Khương, Thẩm , thành thật trả cày và cào về chỗ cũ.
Sáng hôm sai, Lâm Hàn Sở Đại Bảo Bảo nháo tỉnh, khi rửa mặt và ôm Sở Đại Bảo Bảo đến chính phòng thì thấy Khương Thuần Quân và Thẩm Xích Tiêu đang mái hiên, bên cạnh hai còn một cái rương.
“Thứ gì đó?” Lâm Hàn hỏi.
Thẩm Xích Tiêu mở : “Ngàn lượng hoàng kim.”
Lâm Hàn vô cùng vui vẻ, tinh thần hưng phấn: “Các ngươi thế nào ?”
Thẩm Xích Tiêu dám giấu giếm bất cứ điều gì: “Bạc trong phủ quản gia tham ô gần hết, cho dù xử lý quản gia nhưng cũng thể bổ sung chỗ thiếu hụt. Phu nhân gây thêm phiền toái cho khác nên tự nghiên cứu cày và cào, đang dự định mang chúng bán. Bệ hạ thì nhíu mày, , ——”
“Nói thẳng .” Lâm Hàn .
Khương Thuần Quân tiếp: “Bệ hạ tầm của ngài hạn hẹp, mất mặt Đại tướng quân, đồng ý để ngài bán. Sau đó sai mang tới ngàn lượng hoàng kim. Chỉ là cày và cào để trong cung mấy ngày. Hiện giờ đúng là gieo trồng mùa xuân thời tiết.”
“Nói với bệ hạ cứ giữ .” Có bạc khiến cho tâm tình của Lâm Hàn , vung tay lên: “Nghỉ ngơi thôi. chuyện tối hôm qua ——”
“Chỉ một thôi!” Hai cuống quít hứa hẹn.
Lâm Hàn vui vẻ, với Hồng Ngẫu: “Đi tìm Hà An trả bạc cho , còn dư cứ để nhà kho.”
“Cái gì?”
Sở Dương lôi kéo Sở Ngọc chạy tới, trừng mắt thứ mấy thứ trong rương: “Hoàng kim? Ở ? Nương, , ——”
“Nương các con chuyện .” Lâm Hàn nhanh chóng : “Ta lấy cày và cào hôm qua dùng ruộng để đổi đấy.”
Hai bọn nó tin, đầu Hồng Lăng, nó nghĩ nương của bọn nó bạc tới điên .
Hồng Lăng gật đầu, các ngươi lầm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-20.html.]
Hai kinh ngạc há mồm.
“Người thật là lợi hại a.” Sở Dương thật sự dám tin: “Cha con đánh thắng trận trở về mới bệ hạ thưởng ngàn lượng hoàng kim. Người, chỉ hai thứ đồ trông xí như mà bệ hạ thưởng nhiều thế sap, bệ hạ vẫn là bệ họ mà con ?”
Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý , hoàng đế đối đãi với Đại tướng quân .
Chả trách phố chỉ lan truyền Đại tướng quân là “Thiên Sát Cô Tinh”, chứ ai đồn thổi “Công cao chấn chủ”.
đối với mấy hài tử cùng một đám nha và gã sai vặt, Lâm Hàn cũng giải thích, bệ hạ thưởng Đại tướng quân ngàn lượng hoàng kim thật sự bủn xỉn chút nào. Nếu động một chút là thưởng thiên kim cho Đại tướng quân, còn thêm thực ấp thì mới giống như đặt Đại tướng quân lên lò nướng.
“Có thì để ngày khác đưa con cung hỏi xem?” Lâm Hàn .
Tiểu Sở công tử dùng sức lắc đầu: “Con cần đầu. Mỗi gặp bệ hạ đều tra khảo công khóa của con. Con chỉ mới học một năm nha.” Tiểu hài tử vươn một ngón tay, vô cùng đáng thương: “Còn hỏi con về binh pháp.” Đột nhiên về phía Lâm Hàn: “Ngài hiểu binh pháp ?”
“Đã từng qua nhưng thật sự hiểu lắm.” Lâm Hàn khiêm tốn.
Sở Nhị công tử hiểu: “Cũng một chút . Sao cái gì cũng thế.”
“Không thê tử của Đại tướng quân, nương của ba vị công tử Sở gia thì mỗi thứ một ít .” Lâm Hàn .
Tiểu Sở Dương đang nàng mặt quỷ: “Không tin .” Thấy Hà An tới: “Lại hết bạc ? Sao ngươi tiêu nhanh như a.”
Hà An : “Đại công tử oan uổng, là phu nhân gọi tiểu nhân tới.”
Sở Dương bước về phía Lâm Hàn, tìm tới gì a.
“Mang nhà kho.” Lâm Hàn chỉ rương hoàng kim: “ lấy phần của . Miễn cho một đám cho rằng phủ bạc tham lam.”
Tiểu Sở Ngọc lập tức tiếp: “Ai tham lam lập tức đuổi .”
Đám Hà An đột nhiên sang Sở Ngọc, ngài vẫn là nhị công tử của Hầu phủ đó .
“Được, con.” Lâm Hàn sờ đầu hài tử, xoay về phòng, thấy chỉ mấy hài tử, nha cùng gã sai vặt ở ngoài canh cửa, nàng bèn hỏi Hồng Lăng: “Khi nào mới đưa cào và cày ?”
Hồng Lăng: “Nghe đưa từ khi trời còn sáng.”
Trời sáng tức là cửa thành mở, cửa cung cũng mở, đường sá vắng tanh, ai trông thấy, thế là cha nàng chắc chắn .
Lâm Hàn yên tâm , lệnh cho đám nha và gã sai vặt lui xuống. Sau đó sai Hồng Ngẫu với Hà An một tiếng, khi đưa đồ kho thì mang sổ sách tới cho nàng.
Lâm Hàn là trưởng nữ của thừa tướng, đến từ nông thôn như Sở lão phu nhân, cũng như Đại tướng quân ngày nào cũng vội đáng mức chân chạm đất, thời gian để kiểm tra sổ sách.
Hà An cảm giác tân phu nhân sẽ xem sổ sách nhưng cũng nghĩ sẽ nhanh như , khi xử lý xong bạc thì lấy sổ sách kiểm tra tỉ mỉ thêm hai nữa lập tức đưa đến chủ viện.
Lúc Lâm Hàn mới dùng xong cơm , đúng thật là ăn , thấy sổ sách thì tiện tay mở , tập trung quan sát, Lâm Hàn há hốc mồm, thể chữ lệ, vẫn là phồn thể, cái nàng xem bằng cách nào đây.
“Phu nhân, gì đúng ?” Hà An lo sợ bất an hỏi.
Lâm Hàn chột nhưng vẫn để lộ cảm xúc: “Không . Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liên quan tới ngươi. Ngươi lui xuống , xem xong sẽ sai Hồng Ngẫu đưa qua đó cho ngươi.”
Hà An nhịn liếc mắt đống sổ sách, kiểm tra mấy , cũng ghi chép hợp lý, chắc là vấn đề gì chứ.
“Không thấy ?” Lâm Hàn ngẩng đầu , ánh mắt sáng quắc, Hà An cuống quýt lui ngoài.
Tiểu Sở công tử đặt tiểu của nó xuống đến bên cạnh Lâm Hàn: “Người đuổi nha, còn dám giở trò bịp bợm.”
Lâm Hàn , thấy biểu cảm kinh ngạc mặt tiểu hài tử, liếc mắt thấy Sở Ngọc cùng Sở Bạch Bạch đang tiến gần, trong lòng bỗng nảy một ý tưởng, nàng là một nửa mù chữ nhưng hai đứa nhỏ nha.
Sở Dương học một năm, tuy một ngày chỉ học ba tiết, buổi sáng hai tiết ngữ văn, buổi chiều một tiết học, nên cũng nhận ít chữ.
“Ta cho các con một bí mật.” Lâm Hàn nhỏ giọng .
Sở Ngọc vội : “Nói cho con với.”
“Con nữa.” Sở Bạch Bạch chỉ một lòng ham chơi cũng lớn tiếng .
Lâm Hàn đột nhiên cho tiểu hài tử một cái tát, nó ồn ào khiến Hà An .