Mẹ Lý nhanh chóng chạy tới phía , thả Tiểu Bảo xuống, kéo tay Đại Bảo và Nhị Bảo: “Hai đứa thật là, các con  cha  các con ở  ? Nói chạy là chạy,    nguy hiểm ? Hả? Khiến bà lo c.h.ế.t , mau theo bà về!”
Đại Bảo và Nhị Bảo thuận theo nắm tay của  Lý, Nhị Bảo giải thích: “Bà, chúng con  chạy nữa, bà đừng căng thẳng!”
“Thật sự  chạy nữa?” Mẹ Lý  Nhị Bảo, luôn cảm thấy lời của   đáng tin.
“Bà, chúng con thật sự  chạy nữa!” Đại Bảo   đảm bảo .
Đại Bảo lên tiếng,  Lý vẫn khá tin,  híp mắt : “Đây mới là đứa trẻ ngoan chứ, , theo bà về nhà.”
Vừa ôm Tiểu Bảo lên ,  Lý liền  thấy hai nam một nữ phía , còn  một chiếc xe: “Các  là…”
Thôn họ  nhân vật gì tới? Thế mà còn lái xe ô tô?
Thời ,   thể lái xe ô tô  đơn giản, đại đa  đều là nhân viên công chức đơn vị nhà nước, hơn nữa chức vị còn  thấp!
Mẹ Lý , còn  thấy phía  xe mở tấm ván đuôi xe, bên  đặt  ít đồ, trong đó, một chiếc xe đạp  nổi bật.
“Bà, họ là  !” Không đợi  Thẩm lên tiếng, Đại Bảo  chuyện  nãy .
Mẹ Lý    nãy chúng còn  chặn xe, giật ,  cảm ơn với  Thẩm, còn lịch sự : “Thực sự ngại quá, mấy đứa cháu   lời  của   gây thêm phiền phức cho   .”
“Không !” Mẹ Lý , ánh mắt  ba đứa trẻ  ôn nhu: “Chúng đều  ngoan  thông minh, chị dạy  !”
Mẹ Lý   khác khen cháu trai , hữu dụng hơn khen bà nhiều, trong lòng vui sướng,  lên, ngoài miệng khiêm tốn :
“Không , chúng cũng  tinh nghịch,   cha  chúng đến nhà bà ngoại  dẫn chúng theo, chạy còn nhanh hơn thỏ,  suýt chút  đuổi kịp chúng ! Haiz, chủ yếu là nhà bà ngoại chúng xa quá, ở thủ đô lận,  xe lửa   tới mấy ngày, dẫn chúng thật sự  tiện.”
Mẹ Lý  tán đồng: “Quả thật thủ đô   xa,  cũng tới từ thủ đô,  xe lửa mấy ngày,  mệt.”
“Thế thì mệt quá .” Mẹ Lý  ,  xe và tài xế ở phía  bà, cẩn thận hỏi: “Mọi  lặn lội đường xá xa xôi như  tới là  gì ?”
“Tới thăm con gái .” Mẹ Lý : “Nó gả tới đây.”
“Ô dô,   gả xa như .” Mẹ Lý cũng là  buôn chuyện, tò mò : “Còn để    như chị lặn lội chạy tới?”
Vừa  tới cái   Thẩm liền nổi giận: “Chứ gì nữa? Lén lút giấu chúng  chạy xuống nông thôn tham gia sản xuất,  mấy năm  về , còn tìm  xuất giá, thế mà cũng   cho chúng  , tức c.h.ế.t  !”
“Thế thì thật sự  nên.” Mẹ Lý tán đồng : “Có   tên nào gạt  ?”
Mẹ Thẩm  lạnh: “Dám gạt con gái , coi  c.h.ế.t  ?”
Mẹ Lý: “...” Sao cảm thấy   dễ chọc?
Mẹ Lý hồi tưởng  các nữ thanh niên trí thức gả  trong thôn, đang nghĩ nhà nữ thanh niên nào giàu  như thế, sàng lọc mấy , một  ảnh chậm rãi xuất hiện trong đầu, đúng lúc ,  Thẩm lên tiếng –
“Chị dâu ,   hỏi một chút, chị   Lý Thâm ?”
!!!
Mẹ Lý   Thẩm, há miệng.
Còn  đợi bà  chuyện, Nhị Bảo  lên tiếng: “Dì ơi, Lý Thâm là cha con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-91.html.]
???
Mẹ Thẩm  Nhị Bảo,   Đại Bảo và Tiểu Bảo,  cùng   Lý, há hốc miệng.
Bầu  khí lập tức   tĩnh lặng.
Mẹ Lý      về tới nhà.
 
Bà rót một ly nước cho  Thẩm và Thẩm Vũ Hiên, bảo ba đứa trẻ chơi với họ,  vội vàng về nhà: “Ông ơi, ông ơi!”
“Sao   ? Xảy  chuyện gì ?” Cha Lý vội vàng từ trong nhà vệ sinh  .
“Bà thông gia tới !” Mẹ Lý sợ cách vách  thấy, đè thấp giọng .
“Bà thông gia nào?” Cha Lý còn  kịp phản ứng,  của vợ thằng ba là  thể nào, lẽ nào là  của Hà Chiêu Đệ tới? Hay là  chồng của hai đứa con gái tới?
“Là  vợ của thằng hai!” Mẹ Lý vội .
“Mẹ vợ thằng hai?” Cha Lý sững , nghĩ : “Sáng nay   vợ thằng hai về nhà   ?  nhớ   chúng  xe lửa buổi chiều ? Bây giờ đuổi theo,  lẽ còn kịp!”
Cha Lý  xong, bèn  gọi : “Bây giờ  bảo thằng cả  tìm trưởng thôn mượn xe đạp, lập tức  đuổi theo!”
“Rốt cuộc ông      gì ?” Ông cụ  nhận  trọng điểm mà  Lý  biểu đạt,  Lý  sốt ruột  c.h.ế.t .
Hiện giờ trong nhận thức của  Lý, sở dĩ Thẩm Y Y gả cho Lý Thâm là bởi vì  dùng thủ đoạn với cô…
Cho nên  Thẩm tới,  Lý căng thẳng  chết, đặc biệt là  nãy  Thẩm còn nặng lời ở  mặt bà…
Bà vội vàng  nỗi lo của  với cha Lý, u sầu: Hay là để vợ thằng hai về, bảo thằng hai  ngoài trốn?”
“...” Cha Lý nhăn mày: “Bà nghĩ cách quỷ gì ? Mẹ vợ  tới , thằng hai trốn   thể thống gì?”
“Vậy nếu họ đánh c.h.ế.t thằng hai thì   ?” Mẹ Lý rầu rĩ: “Bà thông gia đó hung lắm, em trai nó cũng tới, còn  một tài xế, lái xe ô tô tới, xe ô tô đó! Đó là gia đình gì mới  thể lái  xe ô tô chứ? Họ  bóp c.h.ế.t nhà chúng , còn   dễ dàng giống như bóp c.h.ế.t con kiến ?”
Cha Lý nhíu mày   thể kẹp c.h.ế.t con ruồi: “Bà đang  lung tung gì ? Cái gì mà bóp c.h.ế.t với  bóp chết, bây giờ   xã hội , bà đừng  lung tung,  kẻ  lòng  thấy, thông gia và nhà chúng  đều  gánh nổi.”
Mẹ Lý lập tức “phi phi phi” mấy tiếng, mong mỏi  cha Lý: “Vậy bây giờ   ?”
“Có thể  ? Nhờ  gọi vợ chồng thằng hai về , nên xin  thì xin , còn bà thông gia  như thế nào thì để thằng hai tự chịu , dù  cũng là nghiệt do thằng hai tạo.” Cha Lý .
“Vậy nếu thằng hai  đánh c.h.ế.t thì ?” Mẹ Lý lo âu thấp thỏm.
“Con trai bà là ai bà  rõ?” Cha Lý tức giận.
“Vậy nó ở  mặt vợ nó như thế nào, ông  rõ?” Mẹ Lý phản bác.
Cha Lý nghẹn lời, dứt khoát : “Dù  thì để thằng cả  tìm  ,  tin thông gia tới cho chúng , thằng hai  về  là  trốn để chúng tự quyết định.”
Hiện giờ cũng chỉ  cách .
Mẹ Lý vội vã  tìm Lý Đại Bân: “Đại Bân, bây giờ con tới nhà trưởng thôn mượn chiếc xe đạp, lập tức  tìm thằng hai, chúng từng  sẽ tới quán cơm quốc doanh ăn sáng, chắc chắn  kịp chuyến xe khách đó, đại khải   chuyến 10 giờ, bây giờ mới 9 giờ, cho nên  lẽ chúng còn  lên xe, con đến quán cơm quốc doanh tìm thử,  tìm thấy thì con đạp xe tới trạm tìm, nhớ ?”
Lý Đại Bân  ban cho trọng trách, vội vàng  mượn xe đạp  tìm .
Mẹ Lý  vội vã chạy sang cách vách.