ba ngày  khi biệt thự  sửa xong, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh.
Ban đầu, trời chỉ hạ xuống  mười độ âm.
Dù so với thành phố phía Nam, thời tiết    bất thường, nhưng vẫn  đến mức kỳ quái.
Chỉ vài ngày , nhiệt độ bắt đầu tụt nhanh chóng.
Trên các phương tiện truyền thông, mạng xã hội,   bàn tán sôi nổi về hiện tượng thời tiết bất thường năm nay.
 
Chỉ đến lúc , cha  cô mới   tin lời cô .
Khi nhiệt độ xuống đến âm ba mươi độ, ở những thành phố  từng lắp hệ thống sưởi tập thể, bệnh tật và thương vong  bắt đầu xuất hiện.
Chính quyền phát  cảnh báo, điều động cứu trợ, phân phát vật tư dự trữ, xây dựng các cơ sở khẩn cấp để tiếp nhận dân cư chịu ảnh hưởng.
 sức lực con   thiên nhiên khắc nghiệt là quá nhỏ bé.
Tuyết rơi nhiều ngày liên tục, thành phố gần như  đóng băng  .
Dù điện nước vẫn cung cấp bình thường, nhiều  vẫn  c.h.ế.t vì lạnh và đói.
 
Cô tích trữ đủ thực phẩm và vật dụng giữ ấm, đảm bảo cả nhà, bao gồm cả Cầu Cầu, đều no đủ và ấm áp.
Cha  cô từng đề cập  quyên góp một phần vật tư, nhưng  khi trải qua cực hàn  , cô hiểu rõ sự khắc nghiệt của thiên nhiên, vội vàng ngăn .
Kiếp , cô chỉ  chia sẻ vì lòng , nhưng  nhận  chút  ơn nào, trái  còn  Trần Hạo và Từ Lệ Lệ hại c.h.ế.t, ngay cả Cầu Cầu cũng   tha.
Mọi chuyện đều giống như một cơn ác mộng.
 
Cầu Cầu giờ  lớn, trông hùng dũng như một con hổ, lông dày và mượt.
Nó chẳng sợ lạnh chút nào, thường lăn  ngoài tuyết, còn than phiền trong phòng bật sưởi quá nóng.
May mà cô trữ đủ thức ăn cho mèo, cho nó ăn no nê thoải mái.
Ngoài trời là băng tuyết, cái c.h.ế.t và đói khát lan tràn khắp nơi, nhưng gia đình cô vẫn ấm áp trong biệt thự, thưởng thức những bữa ăn nóng hổi.
 
Khi  thứ  vẻ  , điện thoại cô vang lên hồi chuông cảnh báo từ camera giám sát.
Cô mở  xem, tim cô dường như thắt  khi thấy    bước  căn nhà mà cô từng ở  đây.
Trước khi rời , cô  lắp camera giám sát bên trong.
Hình ảnh từ camera cho thấy, Trần Hạo và Từ Lệ Lệ, hai kẻ mà cô  lâu ngày  gặp, đang ở trong căn nhà đó.
 
14
Họ quấn  thật dày,  bước  cửa  bật lò sưởi,  đó tản  khắp nơi tìm kiếm vật dụng.
 trong căn nhà , những thứ  giá trị đều   Bạch Tâm Ý dọn  từ lâu.
Tìm mãi chẳng  gì, họ bắt đầu cãi vã, trách móc .
Không khí trong phòng mỗi lúc một lạnh, họ bồn chồn lục tìm điện thoại.
Bạch Tâm Ý   qua màn hình giám sát, lạnh lùng đưa cả hai  khỏi danh sách đen.
 
Điện thoại lập tức đổ chuông, cô bắt máy.
Giọng Trần Hạo ngạc nhiên vang lên:
“Tâm Ý? Em  máy ? Em đang ở  thế?”
 
Thấy Bạch Tâm Ý im lặng, Trần Hạo  sang  nhỏ với Từ Lệ Lệ gì đó,   dịu giọng dụ dỗ cô:
 
“Tâm Ý,   là  hiểu lầm em, thật sự xin . Em vẫn  chứ? Có đủ ăn ? Anh lo cho em lắm.”
 
Anh   bằng giọng đầy cảm xúc, Từ Lệ Lệ cũng phụ họa:
“ đấy, Tâm Ý, chúng   nên giận  nữa. Chúng tớ   nhiều đồ ăn, chúng tớ chỉ là  mang sang giúp  thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-meo-con-vuot-qua-tan-the-bo-mac-ban-trai-va-co-ban-than-phan-boi/chuong-6.html.]
 
Nghe qua, quả thật lời lẽ tha thiết, dường như chứa cả một chút chân tình.
  họ qua ống kính camera giám sát, quần áo xộc xệch,  ngợm bẩn thỉu, dáng vẻ tiều tụy , cô chỉ thấy chán ghét.
 
Bạch Tâm Ý dứt khoát :
“Không cần.  chẳng thiếu gì cả. Còn hai , thật sự nghĩ  đang giúp  ?”
 
Hai kẻ  khựng .
Chẳng bao lâu, Trần Hạo liền hạ giọng, mặt mày giãn , nhưng giọng   lộ vẻ cáu bẳn:
“Bạch Tâm Ý! Cô  chuyện tận thế từ  đúng ? Số vật tư cô mua khi   , giấu ở chỗ nào?”
 
Bạch Tâm Ý  khẽ, giọng như d.a.o cứa từng nhát:
“Giờ mới nhớ đến mà hỏi ? Liên quan gì đến ?”
 
Anh  nổi giận, định quát thêm thì cô dập máy.
Trên màn hình giám sát, chỉ còn thấy hai gương mặt đỏ gay vì tức giận.
 
Từ Lệ Lệ c.ắ.n môi, :
“Cô  còn con mèo  mà, con mèo đó lúc  càng ngày càng lớn… Dù  thì, g.i.ế.c nó, ăn cũng đủ sống nửa tháng.”
 
Lời  dứt, trong lòng Bạch Tâm Ý trào lên cơn phẫn nộ.
Cô    bọn họ thêm một giây nào nữa.
Thay  đó, cô mở video cũ, trong đó là khung cảnh cả nhà cô  bên lò sưởi, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, khói lẩu nghi ngút, gửi cho họ xem.
 
Quả nhiên, Trần Hạo và Từ Lệ Lệ như phát điên. Tin nhắn gửi đến liên tục, đầy màn hình.
Ban đầu là những lời cầu xin, van nài, gợi nhắc chuyện cũ.
 chẳng bao lâu, trong camera, họ  biến thành hai kẻ c.h.ử.i rủa cay độc:
“Đồ đàn bà giả dối! Biết  mà vẫn im mồm, định hại c.h.ế.t bọn tao ?”
“ Còn bày đặt  video ăn uống! Đồ khốn nạn!”
 
Bạch Tâm Ý bình thản mở mic camera, giọng lạnh như băng:
“Những lời các  nhắn trong WeChat thì  thật.  các   bao giờ nghĩ, lời các  ,  cũng  thấy hết  ?”
 
Hai kẻ  thoáng bối rối,   nổi điên, gào lên:
“Bạch Tâm Ý! Đừng tưởng cô sung sướng mãi ! Chúng  c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét, còn cô thì ăn sung mặc sướng ?”
“Cô tưởng trốn  cả đời ? Nhà cô  mấy căn, chúng  đều  rõ!”
 
Giọng Trần Hạo khàn đặc vì giận:
“ Được thôi,  sẽ đăng đoạn video  lên mạng! Để cho tất cả những kẻ đang c.h.ế.t đói ngoài   thấy, cô    chuyện mà vẫn giấu giếm, để mặc  khác c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn!”
 
Bạch Tâm Ý tái mặt, hét lên:
“Trần Hạo! Anh dám ?”
 
Trần Hạo nghiến răng:
“Cứ đợi xem!”