Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:03:56
Lượt xem: 148

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy ngôi nhà của họ là nhà mái bằng gồm ba phòng ngủ và một phòng khách nhưng vẫn nhà vệ sinh và nhà bếp riêng.

Ở cổng của đại viện lính gác trông coi, canh gác nghiêm ngặt, khác với doanh trại là bao, đều cần xuất trình giấy chứng nhận, cần lo lắng về an ninh, hơn nữa quanh đây đều là khu dân cư, cực kỳ đông ở.

Kiếp , tuy rằng thời gian Giang Nguyệt Vi ở tiệm cơm lâu nhưng lúc đó cô luôn ước ao một cửa hàng cho riêng . Bây giờ cơ hội, chính phủ tuyên bố cải cách kinh tế, dân cư ở đây đông đúc như , cô nghĩ thể mở một quán đồ vặt ở gần đây.

Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là nếu từ trạm xe ở trường đại học Nhân Hoa, cô chỉ cần bắt một chuyến xe, qua mười mấy trạm là thể đến đại viện quân đội, ước chừng tốn mất bốn mươi phút là tới đích, quãng đường coi là gần .

do Tưởng Chính Hoa mới sơn nên trong nhà vẫn còn nồng nặc mùi sơn. Thế nên Giang Nguyệt Vi thể dọn đến ở ngay, chỉ đành đợi đến sang năm mới đến ở. Cho dù thì chuyện vẫn khiến cô cực kỳ vui vẻ.

Nhìn bụng Giang Nguyệt Vi càng ngày càng lớn, trong ký túc xá cũng hỏi thăm xem học kỳ Giang Nguyệt Vi còn học nữa . Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi vẫn học, dù chỉ cần học một học kỳ thì sẽ thua kém bạn bè nhiều. suy cho cùng vẫn xem xét tình trạng sức khỏe của cô mới quyết định , thế nên mới xem tình hình tính , thể chắc .

Bạch Linh : “Chồng tham gia quân đội, tiền lương cả xấp dày. Cậu đang mang thai như , việc gì vất vả học, bây giờ cứ xin tạm nghỉ học kỳ , nhân tiện xếp đồ đạc thùng, học kỳ ngủ ở giường .”

Giang Nguyệt Vi ngờ đến tận bây giờ Bạch Linh vẫn ước ao chiếc giường tầng : “Đợi đến học kỳ xem tình hình mới quyết định, nếu thật sự tạm nghỉ học thì đến lúc đó sẽ thu dọn đồ đạc .”

Bạch Linh thì : “Còn xem tình hình gì nữa, đang mang song thai đấy, mang thai học vất vả lắm. Học kỳ là đứa nhỏ sáu bảy tháng , trường học đông như , đến lúc đó lỡ như em bé xảy chuyện gì ngoài ý thì sẽ c.h.ế.t ngất mất, đúng ?”

Triệu Tiểu Phương , lạnh: “Bạch Linh , linh tinh cái gì ? Cần mở miệng ?”

Những khác Bạch Linh như cũng vui, bèn hùa theo: “ , khác nào nguyền rủa chứ?”

Thấy đều về phe , Bạch Linh khẽ nhíu mày, vốn dĩ cô cảm thấy như gì khó cả: “ chỉ sự thật thôi, xem bây giờ mới mang thai hơn bốn tháng mà bụng to như , trường học đông , ai thể cam đoan là chuyện gì xảy hả?”

Hoàng Tú Anh lạnh nhạt : “Cho dù như thì chuyện khéo léo hơn ? Chỉ vì một chiếc giường mà năng như thế, cố ý đúng ?”

Bạch Linh nhướng mày: “ ý đấy, nhưng cảm thấy trường học thật sự an .”

Giang Nguyệt Vi công nhận là cô sai, trường học đông đảm bảo an . Thế nhưng lời thốt từ miệng cô mà chướng tai quá, cô cũng lấy gì vui vẻ: “Cảm ơn ý nhắc nhở, nhất định sẽ chú ý an .”

Bạch Linh nhướng mày, : “Ôi chao, dù cũng chỉ là quan tâm thôi, là ở .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-104.html.]

xong, xách túi ngoài.

Mọi trong ký túc xá , , đối đáp với cô như nào.

Đợi Bạch Linh rời khỏi, Triệu Tiểu Phương Giang Nguyệt Vi, : “Cô bao giờ năng lựa lời cả, đừng bận tâm những lời nãy, chúng quan tâm .”

Hoàng Tú Anh nhàn nhạt lên tiếng: “Cô cố tình kích thích để rời khỏi giường càng sớm càng . Cô ở giường từ lâu .”

Triệu Tiểu Phương cũng tiếp: “Thú thật là chịu nổi tính tình cô từ lâu . Cô còn nhỏ, năng quan tâm cảm xúc của khác. Trước suốt ngày gọi chị ơi chị , nhờ chúng mua cơm, múc nước, còn rửa bát giúp, hễ chúng giúp là giở giọng đểu cáng, chung là sẽ giúp cô nữa.”

Diệp Lâm bèn : “Lúc gọi chúng là chị ơi chị , còn tưởng cô ngoan ngoãn, lễ phép cơ, hóa chúng việc vặt giúp cô . Người khác mua cơm giúp xong, cô cũng trả tiền ngay, cứ như giữ tiền khư khư trong là nó đẻ trứng .”

Diệp Lâm tiếp: “Nguyệt Vi , dù học kỳ tạm nghỉ thì cũng đừng nhường giường cho cô , nếu chắc chắn đòi giường , nhường cho cô chẳng thà nhường cho khác.”

Hoàng Tú Anh : “ , bốn năm đại học, bây giờ nhân nhượng cô thì ngày sẽ tìm vòi vĩnh cái gì nữa.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, quả đúng là Bạch Linh nhỏ tuổi nên ban đầu đều quan tâm, giúp đỡ cô . Hồi Giang Nguyệt Vi cũng từng mua cơm giúp cô hai . Có điều Bạch Linh tìm cô nữa, bởi vì đến thứ ba cô nhờ vả, cô lấy cớ mang thai để thẳng thừng từ chối.

Thật ở cùng ký túc xá mua cơm, lấy nước nóng giúp là chuyện bình thường, vấn đề là nếu chuyện trở thành thói quen thì lắm. Con Bạch Linh đến nỗi hư đốn nhưng dễ khiến khác phản cảm, bởi vì cô thói quen là nếu bạn giúp cô nữa thì cô sẽ giở giọng mắng ngược bạn là kẻ ích kỷ.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy nên tránh xa Bạch Linh. Mấy ngày cô đều đề phòng Bạch Linh, thấy cô biểu hiện bất thường thì mới yên tâm phần nào.

Chẳng mấy chốc tiếng chuông báo hiệu bắt đầu một năm mới vang lên. Bởi vì tháng Giêng năm nay đến sớm nên tết Dương lịch, nhà trường lập tức tổ chức thi định kỳ. Tất cả đều bước những ngày tháng ôn tập cho kỳ thi, xảy sự việc gì bất thường. Bạch Linh vẫn giống như , vẫn nhờ vả khác mua cơm, rửa bát giúp , chỉ là bây giờ, mỗi khi cô nhờ khác giúp đỡ, đều tìm cớ từ chối.

Giang Nguyệt Vi Bạch Linh nhận bài xích cô , nhưng tóm khi kỳ thi kết thúc, sinh hoạt trong ký túc xá vẫn diễn bình thường, yên ả. Đến ngày hai mươi, khi thi xong môn cuối cùng, nhà trường thông báo kỳ nghỉ chính thức bắt đầu.

Ngoại trừ Lưu Thúy Ngọc, về cơ bản thì những khác trong ký túc xá đều là dân bản địa. Vậy nên hôm đầu tiên của kỳ nghỉ, đều nhanh chóng thu dọn hành lý, chào tạm biệt rời trường để về nhà. Bạch Linh là cuối cùng, cô giải quyết dứt khoát vụ giường ở với Giang Nguyệt Vi nên chần chừ về.

Giang Nguyệt Vi cũng nhận tính toán của cô , điều cô thẳng với Bạch Linh. Đợi đến khi cả ký túc xá chỉ còn hai , Bạch Linh định lên tiếng thì đàn ông của cô tới.

Trước Tưởng Chính Hoa từng Giang Nguyệt Vi kể về chuyện Bạch Linh tranh giường , bây giờ gặp cô , khách sáo. Anh chòng chọc cô , bằng giọng điệu lạnh tanh: “Nghe xuống giường của Nguyệt Vi?

Loading...