“Giang Nguyệt Vi!” Giọng  của Hà Hiểu Phong nổi giận, một  đàn ông  chỉ trích là  thể sinh, đây là vấn đề tôn nghiêm,      thể để cho tôn nghiêm của  tùy ý  một  phụ nữ xâm phạm: "Con  nó, cô đừng ở đó hồ ngôn loạn ngữ  sang chuyện khác nhằm   ."
Hắn cảm thấy  kiên nhẫn kéo áo hai cái, mắt lạnh  chằm chằm  phụ nữ  mặt: " mặc kệ bây giờ cô  chủ ý gì, tóm  ly hôn   thể cho cô một ít tiền, nhưng cô   bộ tiền lương ba năm qua của , nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"
Giang Nguyệt Vi chỉ   đàn ông  tuyệt đối  tin   thể sinh chính là  , nhưng chuyện ly hôn  cô   kéo dài, cũng   giải thích gì với bọn họ, càng   giằng co với bọn họ, sắc mặt cô bình tĩnh  gợn sóng, ánh mắt  thẳng  đàn ông  mặt, giọng  nhàn nhạt: "Anh  cho cũng ,   cả, haizz,  cũng chỉ còn cách   chuyện với Chung Bảo Ý thôi."
Lời    , bầu  khí yên tĩnh vài giây,  đó, Hà Hiểu Phong tựa hồ   nghĩ tới điều gì, đồng tử   đột nhiên co rụt , lúc  từ nhà chính chạy  ngoài.
Một hành động  của   cho những  khác của nhà họ Hà  đến vẻ mặt mờ mịt, Triệu Phượng Tiên hướng về phía bóng lưng của  hô: "Hiểu Phong, con   ?"
Hà Hiểu Phong  trả lời câu hỏi của bà , bóng lưng nhanh chóng biến mất ở cửa nhà chính, Triệu Phượng Tiên   đáp ,  đầu  Giang Nguyệt Vi, nắm lấy cánh tay cô: "Chung Bảo Ý là ai?"
Bà  bóp  mạnh, giống như đang cố ý, Giang Nguyệt Vi đau đến nhíu mày, lúc  hất tay bà  , lạnh nhạt : "Bà nên hỏi con trai bà .  nghĩ, bà sẽ nhận  bất ngờ từ   đấy."
Nhìn vẻ mặt biến hóa   của Hiểu Phong, Triệu Phượng Tiên liền khẳng định Giang Nguyệt Vi   đang  chuyện  gì, chỉ hung tợn  chằm chằm nàng hỏi: "Cô   gì con trai  ? Cô rốt cuộc   gì nó?"
Nhìn thần sắc của ba , bọn họ dường như cũng   sự tồn tại của Chung Bảo Ý, Giang Nguyệt Vi hiện tại   giải thích với bọn họ chuyện của Hà Hiểu Phong, chỉ   chuyện ly hôn, cô chỉ liếc mắt  Triệu Phượng Tiên, giọng  dứt khoát: " chỉ  ly hôn với   thôi mà, với ,  cũng    thành quả lao động xứng đáng của ."
“Cô còn  sinh , đến cái rắm cũng   thì còn  thành quả gì? Cô đừng     hổ.” Triệu Phượng Tiên trừng mắt giận dữ  chằm chằm cô, một bộ dạng hùng hổ  bộ: "Muốn lấy tiền của nhà họ Hà,  thấy cô hình như đang  mơ giữa ban ngày!"
Tiếng  sắc nhọn của bà   dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Giang Nguyệt Vi  đầu ,  thấy Hà Hiểu Phong trầm mặt,   giống như một cơn gió trong bão, lao  nhà,  đợi cô kịp phản ứng, cổ tay    đàn ông nắm chặt.
“Giang Nguyệt Vi!” Người đàn ông  cô chằm chằm,  cổ  nổi gân xanh, tức giận  thôi: "Cô  động  cái gì  nên động ?"
Giang Nguyệt Vi  đôi mắt đỏ ngầu của nam nhân, cũng tức giận trong lòng, cũng   hai  con  xảy  chuyện gì, động một chút là  bóp nát cổ tay  khác: "Anh mau buông  !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-12.html.]
“Cô theo  trở về phòng!”
Người đàn ông  xong,   cô , trực tiếp kéo   ngoài, Giang Nguyệt Vi  thoát  khỏi tay , cứ như  trực tiếp    kéo về phòng.
Trong phòng, Hà Hiểu Phong trở tay khóa cửa ,  chằm chằm  mắt Giang Nguyệt Vi, cuối cùng,   cố nén lửa giận, run rẩy hỏi cô: "Cô đang cầm thư của ?"
Giang Nguyệt Vi sờ sờ cổ tay  nam nhân kéo đến phát đau, in cả dấu tay, tâm tình cũng vô cùng căm tức, cô thẳng thắn, giọng điệu  kiên nhẫn: ", cầm, tất cả thư của  hiện tại đều ở trong tay , cho nên xin  đối với  khách khí một chút."
Hà Hiểu Phong cố gắng đè nén lửa giận của ,  bước về phía cô  vươn tay : "Vậy bây giờ xin cô trả  cho ."
Nhìn vẻ mặt đương nhiên,  chút hối  của  đàn ông, Giang Nguyệt Vi trong lòng  khỏi  lạnh một tiếng,  vợ phát hiện  gian tình  bình tĩnh như , quả là tài giỏi.
Sau tình cảm,   chỉ   áy náy còn  thể   lời lẽ hợp tình hợp lý như thế, cũng    lấy   sức lực.
Đáy lòng cô hung hăng mắng   một tiếng "Tra nam",  đó chuyển qua  một bên kéo   cách giữa hai , thanh âm  chút hoang mang: "Thư hiện tại   ở trong tay , chờ  khi chúng  ly hôn,  lấy  tiền  sẽ trả  cho ."
Hà Hiểu Phong  nghĩ tới lúc   luyến tiếc ném  những bức thư   chôn cho  một quả b.o.m lớn như ,  tiếp tục tới gần cô: "Giang Nguyệt Vi, cô đừng quá đáng, thứ cô  là một ngàn đồng mà   một trăm đồng, ba năm nay ăn mặc ở nhà dùng cái nào  tốn tiền?  hiện tại lấy   nhiều tiền như  cho cô?"
Giang Nguyệt Vi   nhà họ Hà  bao nhiêu tiền, nhưng Hà Hiểu Phong  tài xế gần bảy tám năm, hàng năm  dịp lễ tết công xã còn  các loại phúc lợi, tiền gửi ngân hàng khẳng định sẽ , cô   đàn ông, một bước cũng  nhường: "  trừ  lễ hỏi lúc  cho nhà họ Giang và tiền ăn uống ba năm nay của  cho  , ba năm nay  cũng     việc, một ngàn đồng cũng  nhiều."
Thấy cô vẫn  chịu nhường nhịn mà vẫn cãi cố, Hà Hiểu Phong tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng  nghĩ tới những bức thư  vẫn đang ở trong tay cô,  liền    thể nổi lên xung đột với cô !
Suy nghĩ một lát,  xoay  cầm lấy bình nước ấm rót một ly nước đưa qua cho cô, vẻ mặt hoà hoãn : " hiện tại thật sự   nhiều tiền như , mấy năm nay trong nhà ăn, dùng, tiêu những cái gì   cô  , hơn nữa, lúc  xem bệnh cho cô cũng tốn  ít tiền, cô xem,  thể giảm xuống năm trăm  ?"
“Không .”
Giang Nguyệt Vi lười đánh bài tình cảm với , mấy năm nay, mấy cái gọi là tiêu xài cơ bản đều  liên quan đến cô, xem bệnh cũng là vì  mà gánh vác, nhưng những món nợ  cô    tính với : "Tiền đồ của  sẽ  tươi sáng, mất một ngàn đồng   vẫn còn  thể kiếm , nhưng   ly hôn với ,   mang danh  thể sinh con. Cuộc sống trôi qua như thế nào  hẳn là  lường  , cho nên một ngàn đồng  một phân  thể thiếu."