Thấy cô còn  nể mặt, Hà Hiểu Phong tức giận đến  nổ phổi, chỉ hung hăng đập cái ly lên bàn, thanh âm gần như rít gào: "Giang Nguyệt Vi, cô đừng     hổ, cùng lắm thì   ly hôn!"
Giang Nguyệt Vi   tức giận vô cùng,  chuyện cũng   khách khí: "Hà Hiểu Phong, chuyện  đến nước , chuyện ly hôn ngày hôm nay   do  quyết định,  mới là  nắm quyền, nếu   chịu ly hôn,   thể giao mấy bức thư  , khiến cả đôi nam nữ các  mất hết công việc, mất hết cả thể diện! Thậm chí,  còn  thể mang đống thư đó giao cho chồng của Chung Bảo Ý,  đàn ông của cô  là  tham gia quân ngũ,  chính là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình  khác, nếu để bọn họ truy cứu,  cảm thấy  còn  thể sống sót ? Còn  thể kiếm ăn ở đây ?"
Cô mới   xong, trong đầu Hà Hiểu Phong liền m.á.u nóng dâng lên,  chút nghĩ ngợi giơ tay lên  tát cô một cái: "Giang Nguyệt Vi, cô dám?"
Sau khi kết hôn, Giang Nguyệt Vi  sớm quen với việc Hà Hiểu Phong thỉnh thoảng  động tay một cái,   nhấc tay, trong nháy mắt, cô liền né tránh động tác của .
Cô cất bước, tiến về phía  đàn ông, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng hung hăng  chằm chằm : "Hà Hiểu Phong, hôm nay nếu  động tay động chân với , ngày mai  sẽ đưa thư đến đơn vị của ,    xem, đến lúc đó  còn  thể giữ  phần vinh dự  của   ?"
Lại một  nữa  uy hiếp, lửa giận trong lồng n.g.ự.c Hà Hiểu Phong gần như  nhảy  ngoài.
Giang Nguyệt Vi  , dáng  xinh , ôn nhu thiện lương,  chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, một  phụ nữ   khác  chằm chằm vài  còn  thể đỏ mặt, hiện tại uy h.i.ế.p   ác độc như .
Hà Hiểu Phong nắm chặt tay, âm trầm hung ác  chằm chằm   mặt, biểu tình  giống như  ăn tươi nuốt sống cô : "Cũng là vợ chồng  một thời gian,  cho cô ăn, cho cô mặc, cho cô những thứ cô cần, cho cô cả thể diện dù cô  xứng,  mà cô  dám lớn tiếng uy h.i.ế.p  như ?"
Giang Nguyệt Vi  xong lời   thì  lạnh, nếu   nhà bọn họ khinh  quá đáng,  chuyện quá khó , cô cũng sẽ   chuyện tuyệt tình như , nếu bây giờ sự tình  đến nước ,  dứt khoát đem tất cả  chuyện mở rộng  , cô sẽ  giống như đời  im lặng nhịn xuống, một  nữa   chịu thiệt thòi.
“Đây   là uy hiếp.” Giọng  của cô lạnh lùng: "Anh và  kết hôn ba năm, ba năm    việc thế nào, cả đội của  đều  thấy, nhưng   phản bội , phản bội hôn nhân của chúng , là    , là  nên bồi thường cho ."
Cô   phân tích cẩn thận việc xử lý thư tín, nếu tìm cách công khai sẽ  cho Hà Hiểu Phong mất  công việc,  cô cũng  chiếm  chỗ , nhưng nếu Hà Hiểu Phong  chịu đồng ý điều kiện của cô,  cô cũng   ủy khuất nữa, cho dù   bỏ  hết tất cả , cô cũng  kéo đàn ông  xuống nước.
Vì thế, cô  tiếp tục : "Nếu như     mất việc,     khác  chuyện mất mặt của ,  chúng  liền giải quyết trong hòa bình, nhưng nếu  còn cảm thấy  đây cố tình khi dễ ,  lúc đó,  chắc chắn cũng sẽ phụng bồi  đến cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-13.html.]
Giọng  của cô hóa  luôn cứng rắn như thế, đôi mắt đen nhánh mang theo hàn quang  chằm chằm  , như  xuyên luôn cơ thể  , trong lòng Hà Hiểu Phong trực tiếp cảm thấy   phạm sai lầm, bây giờ   chỉ là tài xế cấp bốn, phỏng chừng nếu  thêm một đến hai năm nữa là  thể thăng lên cấp ba, đến lúc đó tiền lương cũng sẽ tăng lên,  lâu hơn nữa cơ hội thăng chức của   còn  thể lớn hơn bây giờ nhiều , nếu như chuyện ly hôn thật sự ầm ĩ lên,   mới chính là   chịu thiệt.
Người phụ nữ  chính là  đúng điểm yếu của  mới  thể kiêu ngạo như ,     là sợ cô, mà là sợ mất  công việc, sợ mất thể diện, thậm chí là sợ  đàn ông .
Hắn  vốn còn cảm thấy  chút áy náy với cô, nhưng bây giờ một chút áy náy cuối cùng cũng  ,  cũng   Giang Nguyệt Vi   bởi vì  thấy  thích  phụ nữ khác mới đột nhiên nguyện ý ly hôn  , nhưng nếu cô kiên cường vẫn  ly hôn như ,  thì ly hôn,  vặn cũng hợp ý  .
Hắn  cũng  tin, một  phụ nữ  thể sinh rời khỏi nhà họ Hà  thể   trò trống gì? Tái hôn còn   là   kế của  khác, còn   là   hầu hạ cho  khác !
Nghĩ như , tâm tình   đột nhiên dễ chịu hơn một chút, nhưng nếu ly hôn,    cho cô nhiều tiền như ,   vẫn  chút đau lòng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hà Hiểu Phong chậm rãi thở  một ,  một lúc lâu,  giương mắt, chậm rãi : "Ly hôn  thể, nhưng trong nhà hiện tại thật sự   nhiều tiền như , cô cho  một chút thời gian, để  nghĩ biện pháp!"
Hà Hiểu Phong là cũng    công việc, hai  ly hôn   qua đại đội đóng dấu   nộp lên lãnh đạo ký tên mới  thể  lấy giấy chứng nhận ly hôn, phỏng chừng cũng  mất hai ngày, Giang Nguyệt Vi   ép  quá chặt, nhưng cô cũng   kéo dài, liền  thẳng: "  tin các  hiện tại một phân cũng  , ngày mai đưa cho  một nửa, còn ,  khi lấy giấy chứng nhận ly hôn thì đưa cho  cũng .   nên nhớ,   trốn   ."
“Cô......”
Nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc chí của cô, Hà Hiểu Phong tức giận đến mặt mày cũng trở nên dữ tợn: "Cô vội vã như  ?"
Giang Nguyệt Vi   đêm dài lắm mộng: " đúng là  gấp, nhưng  cảm thấy  gấp bây giờ hẳn là  mới đúng, dù  thì,   vẫn còn đang chờ mong  ôm cháu  kìa."
Hà Hiểu Phong cắn chặt răng,   quả thật cũng  gấp, dù , chuyện ly hôn cũng  kéo dài gần  một năm , bên Bảo Ý cũng  đề nghị ly hôn, nếu hai ngày nữa Giang Nguyệt Vi  đột nhiên đổi ý,      sẽ lỗ lớn  ?
"Được!” Hắn  chằm chằm  phụ nữ  mắt, lạnh giọng đáp ứng: "Tiền, ngày mai   thể cho cô một nửa, nhưng cô ngày mai  trả   một phần thư, chuyện hôm nay hai  chúng  , cô nhất định  giữ kín như bưng, nếu cô dám hé răng   nửa chữ, đến lúc đó, đừng trách   niệm tình vợ chồng bao lâu nay. Cô nên nhớ kỹ."