Mã Thúy Hoa  nhẹ  cả tin như : “Hừ, còn báo án?   tuổi   các  đừng hòng dọa , cháu   vững đấy chứ,   thương chỗ nào ?”
“Dọa bà?” Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa bình tĩnh  Mã Thúy Hoa : “Về chuyện , khi đến đồn công an chỉ cần cô   chấp nhận lời xin  của bà, thì bà  phán quyết bắt nhốt mười ngày tám ngày là chuyện bình thường.”
Nói xong,  nhanh chóng lấy giấy tờ tùy  của  từ trong túi quần  cho bà  xem, giọng điệu  nhịn   chen : “Đây là giấy tờ tùy  của , lát nữa đến công xã nếu bà  ,  sẽ kéo bà .”
Giang Nguyệt Vi liếc mắt một cái lập tức  thấy ba chữ “Tưởng Chính Hoa” - tên của  đàn ông    giấy tờ tùy , còn   gì, ngay  đó    bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
“Ồ, là một quân nhân.”
“Còn là tiểu đoàn trưởng.”
“Chắc chắn lời đó là thật .”
Người đàn ông mạnh mẽ và cơ bắp, vẻ mặt âm trầm, quai hàm căng cứng, đôi mắt đen  sát khí như một con d.a.o c.h.é.m tới  Mã Thúy Hoa  dọa sợ, sự kiêu căng ngay lập tức biến mất: “ chỉ đùa thôi,   nghiêm trọng như .”
Bà   xong xoay  định  chỗ khác,  ngờ   đàn ông đó giữ .
Tưởng Chính Hoa  chằm chằm bà  lạnh lùng : “Chạy cái gì, bây giờ bà xin  đồng chí  hoặc là lát nữa đến đồn công an, bà tự chọn .”
Việc  đến nước ,  những   xe  hiểu  Mã Thúy Hoa  mục đích gì,  thì cứ  ,  còn động tay chứ, đây rõ ràng là đang gây sự, thế là họ liền chỉ trích bà  giúp cô .
“Người   ly hôn   thì liên quan gì đến bà,  thấy bà chính là cảm thấy  thoải mái…”
“ , bà đang vu khống  khác,  khác  thẳng bà  thẹn quá hóa giận đẩy cô ,  còn    hổ    lòng  quan tâm chứ!”
“Mau xin  ,  xin  lát nữa đến công xã chúng  sẽ kéo bà đến đồn công an…”
Mọi  ba mặt một lời,   một  lính bên cạnh  chỗ dựa cho Giang Nguyệt Vi, Mã Thúy Hoa bỗng hoảng loạn, đời  bà   từng mất mặt như , nhưng bây giờ   thể  lựa chọn, giữa việc xin  và  trong đồn cảnh sát bà  lập tức chọn cái , vội vàng bỏ  lời xin    tới đầu xe.
Sóng gió nhỏ trôi qua, Giang Nguyệt Vi cũng bình tĩnh , thầm nghĩ nếu   sự giúp đỡ của  đàn ông bên cạnh,   chừng cô còn    Mã Thúy Hoa, vì thế lúc ngẩng đầu đang định  cảm ơn với  , thì chiếc xe  chuyển hướng, cơ thể cô  nữa sắp bổ nhào   đàn ông.
May mắn giữa hai   một cái túi lớn cô mới  mất mặt,  ngã, cô nghĩ đến dáng vẻ   nãy  trong lòng  , mặt đỏ đến mức sắp chảy máu, lời   cũng lắp ba lắp bắp: "Cảm… cảm ơn  chuyện  nãy.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Tưởng Chính Hoa   vì  lúc thấy cô bổ nhào tới trong lòng ,   thấy  chột : “Cô   chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-6.html.]
“Vâng,   .” Giang Nguyệt Vi  xong, để tránh cục diện    hổ  , cô dịch chân sang chỗ khác kéo dài  cách hai .
Tưởng Chính Hoa vốn còn  giải thích với cô  nãy   cố ý chạm , nhưng thấy chút động tác nhỏ  của cô,  nhanh chóng dừng suy nghĩ : “Vậy thì .”
Đáng lẽ khi  khác giúp , Giang Nguyệt Vi nên  khách sáo nhiều hơn hai câu với  , nhưng cục diện  nãy thật sự quá  hổ, cô  từng  cảm giác quẫn bách như , may mà ở phía   thêm mấy  lên xe, lập tức tách hai  , cô mới cảm thấy xóa   sự  hổ đó.
Sau đó, đến công xã, Giang Nguyệt Vi đợi  khi  đàn ông đó và những  khác xuống xe cô mới xuống, nghĩ đến còn  việc chính, cô lập tức chạy đến Cung Tiêu Xã.
Hôm nay là ngày họp chợ,   nhiều  xếp hàng ở Cung Tiêu Xã, cô    hổ chen ngang, xếp hàng một lúc mới đến cô,  lẽ ký ức Hà Hiểu Phong tái hôn ngay ở kiếp  quá sâu sắc, cho nên cô vẫn  ấn tượng với diện mạo của Chung Bảo Ý, nhưng bây giờ   phát hiện  bóng dáng Chung Bảo Ý trong Cung Tiêu Xã.
Cô sững sờ một lúc, là Chung Bảo Ý      khi trọng sinh  biến cố gì khác?
“Cô  mua đồ  ? Không mua thì mau  chỗ khác để   mua…”
Giang Nguyệt Vi đang nghĩ, vẻ mặt  bán hàng  mặt  kiên nhẫn giục, cô  cam tâm thử hỏi  bán hàng: “Cái , hôm nay Chung Bảo Ý    ?”
Người bán hàng trợn mắt lườm cô một cái, giọng điệu   kiên nhẫn: “Sao   ,  nãy Chung Bảo Ý  ngoài với  đàn ông của cô  , cô mau nhường, phía  lên …”
Giang Nguyệt Vi   nhanh chóng nhường chỗ, tuy bây giờ  thấy , nhưng nếu  bán hàng   hôm nay Chung Bảo Ý   , chứng tỏ  phụ nữ đó chắc là vẫn  việc ở chỗ , cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hớn hở  khỏi Cung Tiêu Xã.
Cô  về phía tiệm cơm, lúc chuẩn   qua góc tường Cung Tiêu Xã cô lập tức  hình.
Chung Bảo Ý mặc áo kẻ sọc đỏ sẫm đang  chuyện với một  đàn ông ở góc đường, tuy  đàn ông đó  lưng về phía Giang Nguyệt Vi, nhưng dáng  và quần áo đó   là  thể  , chính là Tưởng Chính Hoa  nãy cô  trong lòng ở  xe.
...
Đời , Giang Nguyệt Vi mãi vẫn cứ đắm chìm trong nỗi bi thương khi cô    thể sinh và  bắt  ly hôn, cô  rảnh để tốn thời gian bận tâm tới những chuyện khác cho nên cô   Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý đến với  như thế nào, cũng    đàn ông của Chung Bảo Ý là ai, càng  để ý hôn nhân của hai  bọn họ rốt cuộc là xảy  chuyện gì.
Cô  ngờ   đụng  Tưởng Chính Hoa trong tình huống , cũng  ngờ  đầu tiên hai  họ chạm mặt   lúng túng như ,   đàn ông dường như   đầu về phía , cô chợt  hồn, vội vàng xoay  tránh .
Nhìn Tưởng Chính Hoa   mới  chuyện với Chung Bảo Ý, bộ dáng hai  đều là hòa thuận,  hình như   rằng  phụ nữ của   cùng  đàn ông khác lập  quan hệ ái , nhưng giờ khắc , cô vẫn  chút do dự,  nên  chuyện Chung Bảo Ý  ngoại tình  cho Tưởng Chính Hoa   ?
Nếu  cho  ,  khẳng định trong cơn tức giận  sẽ  tìm Hà Hiểu Phong tính sổ, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chuyện   thể sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với chuyện ly hôn của , con  mà, ai cũng  tính ích kỷ, cô cũng   chuyện ly hôn của   gì sai sót.