Người nọ mặt đều là thứ gì đó sền sệt, căn bản rõ diện mạo, còn tỏa từng đợt mùi tanh hôi.
Vương Lệ Mai hết phản ứng , hô một tiếng: “Con trai của ! Con thành cái dạng ?!”
An Hưng Nghiệp suy yếu đáp một tiếng: “Mẹ…”
Nghe giọng , Liễu Tú Liên mới dám xác nhận: “Ông xã? Thật là ông!”
An Tiểu Bắc vội vàng tiến lên đỡ : “Ba ba, ông … Oẹ!”
Vừa mới chạm cơ thể ba, An Tiểu Bắc một trận mùi phân kích thích đến nôn .
Cú nôn , vặn đều phun lên đỉnh đầu của An Hưng Nghiệp đang quỳ bò.
Chất nôn từ đầu chậm rãi chảy xuống má, cùng thứ sền sệt mặt trộn lẫn , càng thêm ghê tởm khó ngửi.
An Hưng Nghiệp ghê tởm đến kêu lên sợ hãi một tiếng. Liễu Tú Liên cũng một màn kích thích đến xoay nôn khan một trận.
Chỉ Vương Lệ Mai, rảnh lo thể dơ bẩn của , nhanh chóng đỡ con trai dậy.
Chỉ là mới đỡ đến một nửa, An Hưng Nghiệp liền đau đến kêu to lên.
Vương Lệ Mai nóng vội đau lòng: “Đây là nha?! Con dâu, Tiểu Bắc, mau đừng nôn, nhanh qua đây giúp! Hưng Nghiệp chân lên !”
Mấy phụ nữ phí nhiều công sức, mới đem An Hưng Nghiệp đỡ nhà, dựa góc tường .
Vương Lệ Mai cẩn thận kiểm tra vết thương của An Hưng Nghiệp.
Vừa kiểm tra : “Hưng Nghiệp bắp chân thiếu một miếng thịt to, đầu gối chỗ đó càng là nghiêm trọng, xương cốt đều lộ ! Cũng may tổn thương động mạch đùi, nếu …”
Liễu Tú Liên ở bên cạnh thầm thở dài.
Cho dù tổn thương động mạch chủ, nhưng thấy xương bánh chè đều nát, cái chân chỉ sợ là phế .
An Tiểu Bắc ở một bên đến nấc lên: “Ba ba, ông biến thành như ? Là An Nam ?”
Vương Lệ Mai một bên xé quần áo của để băng bó miệng v·ết th·ương cho An Hưng Nghiệp, một bên xé góc váy của Liễu Tú Liên để rửa sạch chất bẩn mặt An Hưng Nghiệp.
Nghe An Tiểu Bắc , giận từ tâm khởi: “Cái đứa con gái ch·ết tiệt điên ? Cư nhiên dám đối với con trai như !”
Nói , liền nổi giận đùng đùng mà tìm An Nam tính sổ.
An Hưng Nghiệp đau đến mồ hôi đầy đầu, nắm lấy tay bà: “Mẹ, An Nam.”
Vương Lệ Mai sửng sốt: “Vậy là ai con thương thành như ?”
An Hưng Nghiệp: “Là… Ai!”
Thương thì thương, lúc tỉnh , con ch.ó dữ cắn thấy bóng dáng.
Cho dù tìm con ch.ó đó, chẳng lẽ còn thể 70 tuổi đánh chó báo thù cho ?
Trong nhà thể thêm một b·ệnh nữa.
Hắn chịu đựng đau đớn, thở dài: “Hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng đem vật tư tìm về, để thể ăn một chút gì, rửa sạch vết thương cho đàng hoàng.”
Liễu Tú Liên nhanh chóng ở một bên hỏi: “Vậy An Nam thế nào? Có đồng ý trả vật tư cho chúng ?”
An Hưng Nghiệp sắc mặt bà, gì.
Hắn đó suy nghĩ, nếu là trong nhà nội gián, khả năng là già.
Bà thấy trong nhà mất trộm còn ngất xỉu, hơn nữa bà thể trộm vật tư của con trai ?
Còn An Tiểu Bắc, cũng khả năng. Cuộc sống của nàng dựa trong nhà và cha , trộm vật tư đối với nàng một chút lợi ích nào.
Vậy chỉ thể là Liễu Tú Liên.
Con gái ruột sẽ chạy, vợ thì chắc. Huống chi Liễu Tú Liên bà chỉ một đàn ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-278-nhat-dinh-la-co.html.]
Trước một chồng cũ, trong lúc nhân tình của , cũng từng ít theo đuổi.
Ai bà cùng nào đó mật liên hệ, cuốn vật tư của bỏ trốn?
An Hưng Nghiệp gắt gao chằm chằm Liễu Tú Liên, phẫn nộ đều mặt.
Liễu Tú Liên chằm chằm đến chút nhút nhát: “Ông xã, ông bằng ánh mắt gì ?”
An Hưng Nghiệp cắn răng: “Bà còn giả ngu? An Nam và Cố tổng căn bản là động qua đồ của chúng !”
Liễu Tú Liên sửng sốt một chút: “Sao thể? Không bọn họ thì là ai?”
Bà nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi: “An Nam bọn họ thế nào, ông cho .”
Lại thấy An Hưng Nghiệp cũng chuyện, chỉ căm giận bà.
Liễu Tú Liên trừng lớn đôi mắt: “Ông xã, ông là đang hoài nghi chứ?!”
An Hưng Nghiệp: “Không bà thì còn thể là ai? Người ngoài khả năng phá hư khóa cửa mà lẳng lặng xông ! Nhất định là trong nhà mở cửa cho ngoài .”
Năm đó khi An Nam đuổi khỏi nhà, khóa trong nhà liền đổi, trừ ba ở đây, hiện tại khả năng khác thể mở khóa cửa.
Vương Lệ Mai đầu, cũng sắc mặt thiện Liễu Tú Liên.
Ngay cả An Tiểu Bắc cũng hoài nghi.
Mẹ đó ba già , đáng tin cậy, chính là ý ?
Liễu Tú Liên thấy bọn họ đều hoài nghi , quả thực là thể chối cãi.
Bà ủy khuất : “ điên ? Trộm vật tư nhà gì! Để ch·ết đói ?”
An Hưng Nghiệp hừ lạnh một tiếng: “Ai bà cùng đàn ông mật nào đó bỏ trốn?”
Nhắc tới mật, Liễu Tú Liên đột nhiên chút chột dời mắt.
An Hưng Nghiệp chú ý tới thần sắc của bà . Một bên che cái bụng An Nam đá đến đau, một bên tiếp tục :
“Nói chừng con ch.ó cắn đều là bà tìm, m·ưu s·át chồng ?”
“Chó?!” Vương Lệ Mai xong lời , kích động lên: “Được lắm cái con hồ ly tinh, sớm thấy cô ! Hôm nay ch·ết cô cái con hồ mị tử !”
Làm mặt An Hưng Nghiệp, Liễu Tú Liên cùng Vương Lệ Mai đánh , mà là vội vã hướng bên cạnh trốn.
An Tiểu Bắc thì nhanh chóng ngăn cản Vương Lệ Mai: “Ba, ba con ch.ó gì? Mẹ thể thả chó cắn ba?!”
Thần kinh đùi An Hưng Nghiệp đau nhức, môi trắng bệch :
“Cắn là một con ch.ó lớn trắng mập giống heo, khẳng định là sai sử, mục tiêu minh xác, xông lên liền cắn!”
“Giống heo trắng mập?” An Tiểu Bắc nhớ tới sự kiện bánh táo đó: “Đó là chó của An Nam!”
Vân Vũ
An Hưng Nghiệp kinh ngạc ngẩng đầu xem nàng: “Chó của An Nam?”
An Tiểu Bắc khẳng định gật gật đầu: “Lần ở nhà An Nam, con thấy nó. Chính là An Nam nuôi!”
Liễu Tú Liên xong lời , chặn : “Ông xã, An Nam đều dám thả chó cắn ông, ông còn tin tưởng lời nó ? Thật sự a!”
Nàng đến yếu ớt đáng thương: “Nếu là dẫn trộm vật tư, còn ở đây? Đi theo cùng rời hơn ?”
Lời quả thật lý.
An Hưng Nghiệp và Vương Lệ Mai đều bình tĩnh ít.
Liễu Tú Liên thừa thắng xông lên, ủy khuất : “ tối qua ăn cơm, đến giờ đói đến , thể bỏ vật tư ăn, ở đây chịu đói…”
Vương Lệ Mai kiên nhẫn ngắt lời bà : “Được ! Không riêng cô đói! Hưng Nghiệp cũng cần bổ sung năng lượng, chúng ăn cơm , tiếp tục nghiên cứu chuyện !”
An Tiểu Bắc bĩu môi: “Trong nhà nào còn đồ ăn…”
Vương Lệ Mai chống nạnh: “Ai ?”