Cố Chi Dữ nghĩ nghĩ,  dặn dò: “An An, bí mật  gian em    giữ kín như bưng,    cho ai.”
Dừng một chút, nhấn mạnh: “Cho dù là Triệu Bình An và Sở Bội Bội, cũng  cần lộ .”
An Nam   đang quan tâm : “Yên tâm , em chỉ  cho một  .”
Sau đó châm chọc : “Nói cho   an  ? Anh sẽ  gi·ết  đoạt bảo chứ?”
Cố Chi Dữ nhếch khóe môi: “Không gi·ết em thì,   những  bảo, còn  vợ. Gi·ết em,   vô duyên   vợ. Em thấy như   lời ?”
An Nam nhếch môi: “Thời gian còn dài, ai    thể sẽ  đổi một  vợ ?”
Cố Chi Dữ ôm cô: “ cảm thấy,  thế giới  hẳn là    phụ nữ nào khiến   rung động hơn em. Sao, em  tin tưởng  chính  ?”
An Nam liếc xéo  một cái: “Em là  tin tưởng  đàn ông.”
Cố Chi Dữ  cô: “Em  thể yên tâm.   thể   đàn ông, chỉ  bạn đời của em.”
An Nam  câu “  đàn ông”   cho buồn .
Cố Chi Dữ để cô   lo lắng sợ hãi, thật sự là  gì cũng bất chấp mà .
Vân Vũ
Vừa  cô chỉ là  đùa,  dám  cho Cố Chi Dữ, liền đại biểu cho cô  quyết định tin tưởng .
Nói  bí mật  gian , trong lòng cô thực kiên định,   nửa điểm bất an và sợ hãi.
Cố Chi Dữ  An Nam yên tâm , nhưng vẫn  cho cô thêm một chút đảm bảo.
“An An,  đây    với em những kho hàng , em cũng đều thu   gian .”
An Nam sửng sốt một chút: “Hả?”
Cố Chi Dữ  : “   bí mật lớn như  của em, em  tính toán lấy lòng  một chút ?”
Hắn nắm lấy tay An Nam: “Sau  nếu giống em ,  đổi lòng, em liền mang theo những vật tư  cao chạy xa bay. Cho tên tra nam một bài học đau đớn.”
An Nam   vẻ mặt nhẹ nhàng  những lời bất lợi cho , khó hiểu : “Những kho hàng  chính là  bộ tài sản của .”
Cư nhiên cứ như  yên tâm mà giao cho cô??
Cho dù là cô, cũng chỉ là thẳng thắn bí mật  gian, nhưng   khi yêu  mù quáng,  đem tất cả đồ vật đều cho .
“Cố Chi Dữ,   sợ  đổi lòng  là em, mang theo vật tư của  bỏ trốn?”
Cố Chi Dữ lười biếng dựa   sô pha, tay như cũ nắm cô  buông :
“Tùy em thế nào.  nguyện ý vì rung động của  mà trả giá.”
Lời  … Thật đàn ông.
An Nam  khuôn mặt tuấn tú  của , cảm giác    chút  hóa si.
Cố Chi Dữ tiếp tục : “Huống chi,  một việc   xác định.”
An Nam hỏi: “Cái gì?”
Môi mỏng Cố Chi Dữ khẽ mở: “Em sẽ  gặp    hơn.”
An Nam:…
“ là tự luyến!”
Cố Chi Dữ thấy tâm trạng cô thả lỏng  ít, tiếp tục : “Tóm , em cứ coi như là giúp  bảo quản đồ vật,  cần  gánh nặng tâm lý.”
An Nam nghĩ nghĩ, nhắc nhở: “Cố Chi Dữ, nếu em  may mắn ch·ết  , cái  gian  cũng  thể đổi chủ. Mấy thứ của  sẽ cùng  gian cùng , theo em ch·ết mà tan biến, rốt cuộc  lấy  .”
Cố Chi Dữ   bận tâm: “Nếu thật sự  một ngày như ,  cũng   những vật tư đó.”
An Nam: “Vì ?”
Cố Chi Dữ  cô, nhếch khóe môi: “Lại     lời âu yếm buồn nôn?”
An Nam phản ứng , cắt ngang : “Không cần  , em  .”
Hắn khẳng định là  , em ch·ết  tồn tại cũng   ý nghĩa, đại loại như .
Vẫn là  ít một chút, cô gần đây   lây, cũng  xu hướng phát triển thành   tình yêu  cho mù quáng.
Một bên Cố Chi Dữ  một lát,  đột nhiên phản ứng  cái gì, nhíu mày:
“An An,  em   khi em mất  gian sẽ biến mất?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-286-toi-vi-rung-dong-cua-minh-ma-tra-gia.html.]
An Nam trầm mặc một lát, thành thật trả lời: “Trước đây em  ch·ết một .”
Hôm nay trọng tâm chính là một màn thẳng thắn. Chuyện  gian đều , chuyện sống  một  cũng   gì  giấu.
Vì thế cô đem những trải nghiệm của  từ đầu đến cuối  một .
Cố Chi Dữ ở một bên trầm mặc lắng ,   cuối cùng, đột nhiên  vươn cánh tay, ôm chặt cô.
“Bạch Văn Bân và Tiền Oanh Nhi  xứng  ! An Hưng Nghiệp… Uổng  cha.”
May mà    ở hội nghị chủ nhà còn tha cho  một mạng.
Vốn dĩ nghĩ nhân phẩm    xa thế nào, dù  cũng là cha của An Nam,  thể nào một phát s.ú.n.g b·ắn ch·ết.
  cư nhiên  tùy ý An Nam sống sờ sờ đ·ói ch·ết! Người như   xứng  coi là cha đối đãi.
Cố Chi Dữ  dám tưởng tượng, đời  An Nam dùng phương thức thê thảm như  đối mặt cái ch·ết,   bao nhiêu đau, trong lòng nên  bao nhiêu đau khổ và tuyệt vọng.
An Nam cảm giác   đau lòng, nhẹ nhàng xoa xoa  lưng :
“Đều  qua . Em đều  báo thù.”
Giọng Cố Chi Dữ  chút run: “Vậy còn ?”
An Nam: “Hả?”
Cố Chi Dữ: “Đời ,  ở ?”
Sao  thể bảo vệ em thật .
An Nam nhẹ giọng đáp: “Em  . Đời  chúng   từng gặp .”
Cố Chi Dữ thở  một  khí đục: “Vậy  thật   phúc khí.”
An Nam  phản ứng : “Hắn nào?”
Cố Chi Dữ: “ của đời .”
An Nam khẽ  một tiếng: “Ừm. Anh    phúc khí bằng .”
Hai    một lát những lời tâm sự, cảm xúc  nhanh khôi phục một chút.
Cách nửa giờ còn  một lát thời gian, An Nam đơn giản mang theo Cố Chi Dữ ở biệt thự dạo một vòng.
Khi  đến thư phòng  lầu, khóe môi Cố Chi Dữ giật giật: “Căn phòng … Rất quen mắt nha.”
Kệ sách quen thuộc, bàn  việc và bàn  quen thuộc, đồ cổ và tranh chữ quen thuộc.
Trừ cái trang trí sơn thủy phỉ thúy siêu lớn   ở, những thứ khác đều giống hệt với văn phòng của .
Ngay cả cách bài trí cũng    đổi.
Hắn đột nhiên nghĩ đến những thỏi vàng trong đại sảnh tầng một – sẽ  cũng là những thỏi vàng  đây  đặt trong tủ quần áo bí mật chứ?
Cố Chi Dữ  chút buồn .
Kẻ cướp nhỏ   tính là c.h.ặ.t đ.ầ.u cá, vá đầu tôm,  một nhà cướp  một nhà ?
An Nam ho khan một tiếng: “Siêu thị  mất trộm của , còn  chiếc xe bọc thép…”
Cố Chi Dữ: “Không cần giải thích,   là em .”
Nói ,  quanh bốn phía: “Chỉ là  ngờ, em  tán thành gu thẩm mỹ của  như .”
An Nam  kinh ngạc hỏi: “Sao  ?”
Cố Chi Dữ: “Gần đó  camera giám sát, chụp  một bên mặt mờ của em.”
Thấy An Nam kinh ngạc,  bổ sung: “Yên tâm ,  khác  nhận  đó là em. Hơn nữa video  hủy, chuyện  gian sẽ    khác .”
An Nam gật đầu, yên lòng.
Xem     việc vẫn  cẩn thận. Cô cho rằng   đủ cẩn thận,  vẫn để  cái đuôi nhỏ.
Đại khái  dạo một vòng, thấy thời gian  gần đủ, hai  chuẩn    ngoài xem.
Bất quá, vị trí  khỏi  gian   suy xét kỹ, để phòng   nữa rơi  nguy hiểm.
Cố Chi Dữ kiến nghị: “Mặt đất   tình huống thế nào, xung quanh đều  an . Chúng  hướng lên  .”
An Nam sửng sốt một chút: “Hướng lên ?”