Cô  để ý đến vấn đề của An Hưng Nghiệp, trực tiếp vỗ m.ô.n.g  dậy: “Không  còn  thể  dư chấn ,  nhanh chóng rời khỏi đây.”
Nói , xoay  liền    ngoài.
An Hưng Nghiệp nhíu mày: “Đi nhanh như   gì? Không thấy   thương ? Không  đỡ một chút?”
Liễu Tú Liên  đầu , mặt   biểu cảm  .
Sau đó lạnh băng : “Đây là thái độ của  khi cầu  ?”
An Hưng Nghiệp  Liễu Tú Liên, đột nhiên cảm giác  chút xa lạ.
Bọn họ từ nhỏ  quen , ở bên   hơn nửa đời , cô  nay đều là  năng nhẹ nhàng, khi nào   chuyện với  như ?
An Hưng Nghiệp  chút  thể hiểu : “Cái gì cầu  , chúng  là vợ chồng…”
Liễu Tú Liên  thái độ khác thường, tư thái dịu dàng    thấy, chỉ  vẻ  kiên nhẫn:
“Vợ chồng? Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, hoạn nạn đến nơi ai cũng tự lo .”
An Hưng Nghiệp vô cùng kinh ngạc.
Đây vẫn là  vợ dịu dàng săn sóc, hiền huệ hiểu chuyện của  ?
Bị thứ đồ dơ bẩn gì nhập    thành?!
Tiểu bạch thỏ thuần túy  nuôi dưỡng đột nhiên cắn ngược  một cái, trong lòng An Hưng Nghiệp   nên lời sự nghẹn khuất.
 xuất phát từ sự sợ hãi đối với đ·ộng đ·ất và cái ch·ết,  vẫn mềm lòng: “Tú Liên, đừng  đùa. Mau giúp  một chút,  tự   dậy  nổi.”
Đây là  đầu tiên trong đời  cúi đầu  mặt Liễu Tú Liên.
Không  thế nào,   đột nhiên nhớ tới những ngày tháng năm đó ở bên cạnh Thích Thư Lan.
Sao   tránh  khỏi  cúi đầu với những hạng phụ nữ và trẻ con ?
Liễu Tú Liên đối với thỉnh cầu của   ngơ.
Trước đây la hét là bởi vì   tiền,  vật tư, hiện tại hai bàn tay trắng còn  sai bảo ?
Cô hừ lạnh một tiếng,  trực tiếp bỏ   mà chạy lấy .
Bất quá xoay tròn mắt, vẫn  tới nâng  đàn ông dậy: “Mau , lát nữa nhà sụp!”
Da thịt An Hưng Nghiệp thối rữa, xương đầu gối cũng nát,   mười phần vất vả. Hắn đau đến thẳng thở dốc, dựa   Liễu Tú Liên, nỗ lực đuổi kịp bước chân cô.
Vừa ,   hỏi một : “Tú Liên,  và Tiểu Bắc ?”
Liễu Tú Liên qua loa: “Mẹ vẫn luôn  trở về. Tiểu Bắc  tìm bà.”
“Vẫn luôn  trở về?”
An Hưng Nghiệp  chút sốt ruột: “Sao  vẫn luôn  trở về? Không  là vì đ·ộng đ·ất mà  thương đấy chứ?”
Liễu Tú Liên hừ lạnh một tiếng: “Đ·ộng đ·ất mới xảy   bao lâu? Bà cụ   ngoài non nửa ngày .”
Sau đó âm thầm nhếch khóe môi: “Nói  chừng là  An Nam bắt .”
An Hưng Nghiệp  xong lời , càng sốt ruột: “An Nam   thành như  thì thôi, cư nhiên còn dám  tay với bà cụ?”
Sau đó dặn dò: “Tiểu Bắc  việc  chắc chắn như em. Chờ đến bên ngoài em tìm một chỗ đặt  xuống, cũng   ngoài tìm xem. Thật sự tìm  thấy, em liền trở về đón , chúng  cùng  An Nam đòi một lời giải thích.”
Liễu Tú Liên   gì.
Cô    đồ ngốc. Vì cái bà già suốt ngày trừng mắt với cô,  đến chỗ An Nam ăn đạn?
An Hưng Nghiệp thấy cô  hé răng,  cô  tình nguyện, nhịn   dạy dỗ:
“Mẹ bình thường đối với em thái độ xác thật  chút quá mức, bất quá bà dù  cũng là  . Mẹ nuôi  lớn  dễ dàng, em …”
Liễu Tú Liên cắt ngang : “Miệng v·ết th·ương của   đau?”
An Hưng Nghiệp  phản ứng : “Hả?”
Liễu Tú Liên: “ xem   nhiều như , phỏng chừng là  đau.”
Nói , liền  buông tay.
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-292-hoan-nan-den-noi-ai-cung-tu-lo-than.html.]
“Ai!” An Hưng Nghiệp vội vàng nắm lấy cánh tay cô, “Tính tình hôm nay của em   lớn như ?”
Liễu Tú Liên hừ lạnh một tiếng,   gì.
Tính tình của cô vẫn luôn  lớn, bất quá là bởi vì  thể  lợi, mới cúi đầu khom lưng nhiều năm như .
Nghĩ , cô xoay tròn mắt, thở dài : “Em   tính tình lớn, chỉ là trong lòng  chút nóng nảy.”
An Hưng Nghiệp chịu đựng đau đớn   thể, hỏi: “Sao ?”
Liễu Tú Liên một bên đỡ    ngoài, một bên :
“Số lương thực chúng  hiện tại, cũng chỉ đủ ăn mấy tháng. Chân  hiện giờ thành cái dạng , tiếp theo chúng     bây giờ?”
An Hưng Nghiệp trầm giọng : “Chân  hỏng, em và Tiểu Bắc   còn  .”
Liễu Tú Liên  lời  chọc : “Anh  em và Tiểu Bắc   ngoài tìm vật tư nuôi  ?”
An Hưng Nghiệp vẻ mặt đương nhiên: “Bằng  ? Chẳng lẽ còn  thể   ? Chân cẳng bà cũng  , tuổi  lớn. Chúng  là  một nhà, thời kỳ khó khăn em …”
Liễu Tú Liên  kiên nhẫn cắt ngang ,  thẳng: “Anh   lương thực dự trữ nào khác ?”
An Hưng Nghiệp lắc đầu: “    những tính toán nhỏ nhen đó của phụ nữ các em,  một  đàn ông, lẽ nào còn  thể giống , trộm cất trữ lương thực riêng ?”
Liễu Tú Liên nhíu mày: “Em    cất tiền riêng, ý em là, nhà chúng  ở những nơi khác   tài sản khác ?”
An Hưng Nghiệp: “Nào còn  cái gì tài sản, tất cả tiền tiết kiệm, cổ phiếu, quỹ sớm đều thành  liệu vô dụng, biệt thự những vật tư , vẫn là khi mưa lớn…”
Nói đến đây,  đột nhiên phản ứng  ý của Liễu Tú Liên.
Lập tức   thể tin,   giận dữ: “Liễu Tú Liên, em  ý gì? Muốn xem    hai bàn tay trắng , để chuẩn  bỏ trốn,  ?”
Liễu Tú Liên căn cứ lời    phán đoán,  đàn ông  xác thật  cùng đường mạt lộ.
Vì thế  hề lãng phí thời gian, một tay đem  ném xuống đất, một  rời .
An Hưng Nghiệp   vốn   thương tích,  đột nhiên ném xuống đất, tức khắc kêu đau đớn.
Mắt thấy Liễu Tú Liên  chạy tới cửa, lập tức sốt ruột hô:
“Có!  còn  vật tư!”
Nghe thấy lời , Liễu Tú Liên dừng bước chân,  đầu    một cái: “Ở ?”
An Hưng Nghiệp chằm chằm  cô: “Muốn ? Vậy em   đem   ngoài.”
Liễu Tú Liên  chằm chằm  vài giây: “Anh  ,  mới mang  .”
An Hưng Nghiệp cắn môi   lời nào.
Liễu Tú Liên   cùng  giằng co.
Cô quá hiểu  đàn ông ,  căn bản là   vật tư gì khác. Vì thế  chút lưu tình dẫn đầu rời .
An Hưng Nghiệp  bóng dáng quyết tuyệt của cô, trái tim băng giá hô một câu: “Chúng  là vợ chồng! Em cứ  bỏ  ?!”
Liễu Tú Liên mở cửa,   biệt thự, khinh miệt mà  đầu :
“Anh và Thích Thư Lan   cũng là vợ chồng ?”
An Hưng Nghiệp tức khắc vẻ mặt khó coi,    lời.
“An Hưng Nghiệp,   vứt bỏ  một . Giờ cũng nên đến lượt  nếm thử tư vị của  lúc .”
Nói xong, thở phào một , trực tiếp đóng cửa rời .
An Hưng Nghiệp  cánh cửa đóng  mặt ,  giận  tức:
“Liễu Tú Liên, em đối với  như , con gái sẽ  tha thứ cho em !”
Sau đó phảng phất nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm một :
“!  còn  con gái!”
“Ai     vật tư? An Nam con bé   nhiều vật tư!”
“Chỉ cần   lời xin …”
Hắn một bên lải nhải, một bên tay chân cùng dùng mà bò  ngoài.