Hạ Xa chút bất mãn trừng mắt cô một cái, đó dùng tay che miệng Trì Chỉ San:
“Chỉ San, sương mù độc, em về , nơi giao cho .”
Trì Chỉ San mím môi: “Nói cứ như bách độc bất xâm! Anh hôm qua mới ngoài tìm vật tư, đừng tiếp xúc sương mù. Vào nhà , nơi giao cho em.”
Hạ Xa sẽ yên tâm để cô một ở chung với hai lai lịch rõ ?
Vì thế vẫn ở đó, ngữ khí bất thiện đối với phụ nữ ngoài sân : “Các , chúng giúp các .”
Người phụ nữ hề để ý đến , đem ánh mắt khóa chặt Trì Chỉ San.
“Cô gái bụng, cầu xin cô thương xót chúng . thế nào cũng , nhưng đứa bé còn nhỏ a!”
Một bên , một bên đẩy bé gầy yếu về phía .
Trì Chỉ San thoáng qua đứa bé , quần áo đều ngắn nhỏ, cực kỳ . Đứa bé sạch sẽ thanh tú, quần áo dơ rách.
Vì thế nhịn động lòng trắc ẩn: “Các ?”
Người phụ nữ lặp lời mới với Hạ Xa.
hiệu quả hai hiển nhiên giống .
Trì Chỉ San trầm tư một lát, sương mù dày đặc xung quanh, nhanh liền trả lời: “Bên ngoài sương mù quá lớn, các trong chuyện .”
Sắc mặt phụ nữ vui vẻ: “Cảm ơn mỹ nữ! Cảm ơn cô!”
Cô , trong căn nhà , cô gái là quyết định. Vì thế vô cùng cao hứng xong lời cảm ơn, lập tức vỗ vỗ con trai: “Mau cảm ơn chị.”
Giọng bé nhỏ như muỗi: “Cảm ơn chị.”
Hạ Xa đầy mặt đồng tình, nhỏ giọng : “Chỉ San, dù cũng là hai xa lạ, cứ cho nhà, quá nguy hiểm ?”
Trì Chỉ San thong thả : “Ai cũng lúc gặp khó khăn, thể giúp một tay. Chẳng lẽ giống những hàng xóm m.á.u lạnh , trơ mắt khác c·hết?”
Chuyện những hàng xóm khoanh tay lúc địa chấn, cô đến nay cũng thể yên lòng.
Nửa đêm mơ thấy, còn thường xuyên ảo giác đến những tiếng yếu ớt phế tích nhà cửa.
Giờ phút gặp lựa chọn tương tự, cô đương nhiên sẽ bỏ mặc.
Hạ Xa như cũ đồng tình: “…”
Trì Chỉ San đang lo lắng cái gì, vươn tay chỉ chỉ hai bên ngoài:
“Một là đứa trẻ tay trói gà chặt, một là phụ nữ cao 1m6. Anh xem phụ nữ gầy, quần áo mặc đều bay, góa con côi như , cho dù thật là , còn thể đánh thắng ?”
Trì Chỉ San sở dĩ dám để các cô , cũng là điều cậy .
Hạ Xa chính là một bảo vệ cá nhân xuất sắc. Hắn lúc thể giữ nhà họ Trì, cũng là vì thủ thật sự cao siêu, một đám bảo vệ cao cấp cộng đều đánh một .
Đã bảo vệ siêu mạnh trấn giữ, đối phương chẳng qua là góa con côi, việc thiện vì ?
Cứu một mạng hơn xây bảy tòa tháp chùa. Cô từ đến nay tin tưởng vạn vật nhân quả, cho tích lũy nhiều phúc báo mới là.
Người phụ nữ xa, rõ bọn họ đang gì, phảng phất sợ Trì Chỉ San lật lọng, hô một tiếng:
“Mỹ nữ?”
Dưới sự kiên trì của Trì Chỉ San, Hạ Xa vẫn là mở cửa cho hai con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-311-nam-quy-nhan.html.]
Người phụ nữ kéo bé bước nhanh sân, liên tục lời cảm ơn.
Trì Chỉ San dẫn các cô phòng, mời các cô xuống sofa: “Gọi thế nào?”
Người phụ nữ tháo mặt nạ phòng độc mặt và con trai: “ tên Nam Quy Nhạn.”
Sau đó chỉ bé: “Đây là con trai , Tiểu Quân.”
Trì Chỉ San lúc mới thấy rõ diện mạo hai .
Nam Quy Nhạn diện mạo thanh lệ, nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt nhiều, rãnh má cũng vết hằn nhạt, diện mạo lộ một vẻ sắc bén do cuộc sống mài giũa.
Tiểu Quân thì lớn lên thập phần thành thật, cả lộ một vẻ thành thục phù hợp với tuổi tác, liền loại sẽ nghịch ngợm gây sự.
Trì Chỉ San đánh giá xong họ, gật đầu trả lời: “Chào các . họ Trì, đây là bạn , họ Hạ.”
Nam Quy Nhạn co quắp gật đầu: “Tiểu thư Trì, Hạ, chào các ngài.”
Hạ Xa xuống, chuyện đầu tiên khi trở phòng là đem d.a.o phay và tất cả những vật thể g·iết thu .
Sau đó vẫn ở phía sofa họ chuyện, mỗi một khối cơ bắp đều đề phòng, chỉ cần đối phương bất luận dị động gì, tùy thời chuẩn tay.
Nghe thấy phụ nữ chào hỏi, cũng gì, chỉ lãnh đạm ở đó.
Trì Chỉ San tiếp tục hỏi: “Mấy năm nay các sinh tồn? Theo , cuộc sống ở thành phố lắm?”
Nam Quy Nhạn lau một phen nước mắt: “ , mỗi ngày giống như sống trong địa ngục. Chúng thể sống đến ngày nay, nhờ ba nó.”
Trì Chỉ San thôi: “Ba đứa bé…”
Nam Quy Nhạn khổ một tiếng: “Đã c·hết . C·hết cách đây hai ngày. Bà nội nó cũng còn. Hiện tại chỉ còn con sống nương tựa .”
“Sau khi sương mù buông xuống, khắp nơi đều loạn thành một đoàn, cảm xúc ba đứa bé cũng trở nên thất thường, ngày đó bốn thanh niên bạo nộ cầm d.a.o phay…”
Nói đến đây, cô phảng phất chịu nổi gánh nặng, che mặt lên.
Trì Chỉ San đành lòng, đưa một tờ giấy qua. Thấy cô thật sự đau lòng, tiếp tục truy hỏi, nhẹ giọng :
“ thể cung cấp cho các chỗ ở tạm thời, đưa một phòng ở tầng -1 cho các . thức ăn của chúng hạn, chỉ thể cho mượn thức ăn một ngày. Về , chuyện ăn uống, cần các tự tìm.”
Trì Chỉ San một bên cùng phụ nữ chuyện, một bên đưa cho bé một viên kẹo:
“Cháu suy nghĩ một chút, nếu cảm thấy , cô sẽ ở tầng -1 dọn một phòng cho các .”
Vân Vũ
Cậu bé nhận kẹo, cũng vội vàng bỏ miệng, mà là cầm một lúc bao bì và hương vị, liền trực tiếp bỏ túi áo.
Nam Quy Nhạn thì vẻ mặt vui sướng: “Ai nha! Không cần suy nghĩ, thật cảm ơn cô!”
Cô kích động nắm lấy tay Trì Chỉ San: “Cô thể cho chúng tá túc, cảm kích, thể hổ dựa các cả chuyện ăn uống? Cô yên tâm, thức ăn sẽ nỗ lực tự tìm!”
Trì Chỉ San : “Không gì.”
Cô hiển nhiên lòng thái độ của phụ nữ, tiếp tục : “Tuy rằng thể trực tiếp cung cấp thức ăn cho các , nhưng thể chỉ cho cô một con đường.”
Nam Quy Nhạn một bộ dáng nghiêm túc thỉnh giáo: “Cô .”
Trì Chỉ San hướng ngoài cửa sổ thoáng qua: “Các đến đây, hẳn là cũng thấy những phế tích ?”
Nam Quy Nhạn gật đầu: “Thấy. Tiếc quá, đều là nhà .”
Trì Chỉ San tiếp tục : “Phế tích nhiều vật tư chôn, chỉ cần chịu khổ, thể khai quật ít thức ăn. Lương thực chúng nhiều lắm, mắt cũng là dựa đào những phế tích để sống qua.”