Chiếc hộp  là vật tư mà cô cố tình tìm  và đào lên  đường về, để tránh trở về tay  mà  nghi ngờ.
Trì Chỉ San cau mày, đỡ cô đến   sofa: "Cậu mau  xuống đây, nghỉ ngơi một chút."
Sau đó lấy  một viên kẹo, đưa cho Lý Quân: "Chắc con sợ lắm nhỉ? Ăn viên kẹo trấn tĩnh ."
Lý Quân  chằm chằm cô vài giây,  khi  Nam Về Nhạn nhắc nhở, mới đưa tay  nhận kẹo, cúi đầu  một cái, cẩn thận bỏ  túi.
Sau đó  bé trịnh trọng  một câu: "Cảm ơn chị ạ."
Trì Chỉ San xoa đầu  bé: "Không  gì ."
Rồi cô  đầu  về phía Nam Về Nhạn: "Cánh tay   thể cứ để thế  , sẽ  nhiễm trùng. Phải bôi thuốc thôi."
Nói , cô định  dậy: "Chỗ    thuốc gì đặc biệt, nhưng  một ít cồn,  chịu khó một chút,  giúp  bôi lên, sát trùng khử độc."
Nam Về Nhạn vội vàng giữ cô : "Không cần , cô Trì,    phiền cô nhiều ,   thể    hổ mà dùng cả cồn của cô chứ?"
Cô   để hai  họ  thấy vết thương  lớp vải. Vết thương  thiếu mất một mảng thịt lớn,   là     thanh thép đâm. Đến lúc đó sẽ  thể giải thích rõ ràng,  rước thêm rắc rối.
Trì Chỉ San  nhíu mày: "Lúc  còn khách sáo gì? Cậu  thép đâm, vạn nhất  uốn ván thì phiền phức lắm!"
Nam Về Nhạn vội vàng giữ cô : "Thật sự  cần. Lúc đó  đào  một lọ nước,  rửa sạch . Hơn nữa, nếu thật sự  uốn ván, bôi cồn cũng vô dụng."
Trì Chỉ San sửng sốt: "Cồn sát trùng,  khử  virus uốn ván ?"
Nam Về Nhạn khẳng định: " ."
Trì Chỉ San   đầu  Hạ Xa, Hạ Xa khẽ gật đầu với cô.
Nam Về Nhạn bổ sung: "Virus uốn ván mà bôi cồn hữu dụng thì ai còn  tiêm vắc-xin nữa?"
Trì Chỉ San gật đầu: "Cũng đúng.   hiểu lắm mấy chuyện ."
Sau đó  : "Vậy  cũng  khử trùng chứ, ngoài virus uốn ván còn  vi khuẩn khác nữa! Khử trùng  gì thì khử cái đó !"
Nam Về Nhạn kiên quyết từ chối: "Thật sự  cần.  chảy nhiều m.á.u lắm, khó khăn lắm mới buộc chặt mảnh vải để  chảy m.á.u nữa, nếu lúc  mà cởi ,  khi m.á.u   cầm ."
Trì Chỉ San  khuôn mặt tái nhợt của cô, cuối cùng cũng  xuống: "Vậy  ,  cứ quấn vải , chờ lúc nào cầm m.á.u   thì hãy khử trùng."
Nam Về Nhạn thở phào nhẹ nhõm: "Được."
Rồi cô nắm lấy tay Trì Chỉ San: "Thật sự  cảm ơn cô Trì."
Trì Chỉ San thản nhiên : "Khách sáo gì."
Nam Về Nhạn liếc  Hạ Xa bên cạnh, dò hỏi: "À , các    biệt thự  5 là ai ở ?"
Trì Chỉ San nghĩ một lát, lắc đầu: "Không ."
Hạ Xa cũng   gì.
Trì Chỉ San hỏi: "Sao tự nhiên  hỏi chuyện ?"
Nam Về Nhạn thấy cô   tình hình, liền    kỹ nữa, chỉ  qua loa: "Lúc  tìm vật tư, thấy    biệt thự  5, bóng lưng trông quen lắm, nên  hỏi các  xem    quen của  ."
Trì Chỉ San cẩn thận nghĩ : "   biệt thự  5 ở ai, hơn nữa  trận động đất và sương mù,  nhiều căn nhà  đổi chủ, chúng  cũng  rõ nhà nào chuyển  ."
Nam Về Nhạn gật đầu: "Không , chắc cũng    mà  quen ."
Cô   đầy ẩn ý: “Người  quen   là kẻ  tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-322-biet-thu-so-1-khong-thuong.html.]
Trì Chỉ San nghi ngờ: “Các    tìm vật tư ở gần đây ? Sao còn chạy đến biệt thự  5?”
Nam Về Nhạn bình tĩnh đáp: “Vật tư ở gần  dễ đào, nên    trong một chút.”
Sau đó, cô  như chợt nhớ  điều gì, hỏi thêm: “À, đúng , hai căn biệt thự trong cùng của khu    trông khác mấy căn nhà khác thế?”
Trì Chỉ San  cần nghĩ cũng trả lời: “Đó là nhà của nhà họ Cố và nhà họ Du. Dĩ nhiên là   hơn nhà chúng  .”
“Nhà họ Cố? Nhà họ Du?”
Trì Chỉ San  cô : “Cậu   nhà họ Cố và nhà họ Du ? Chính là tập đoàn Cố Thị và tập đoàn Thái Vũ.”
Nam Về Nhạn chợt hiểu : “Tập đoàn Cố Thị thì  , TV, nệm ở nhà  đều là của Cố Thị, cả cái trung tâm thương mại gần nhà  nữa, cũng là của tập đoàn Cố Thị.”
Rồi cô   tiếp: “Tập đoàn Thái Vũ  cũng , cái chung cư gần cửa hàng nhà  là do Thái Vũ phát triển.”
Cô  ngượng ngùng gãi đầu: “Trước đây  thật sự  để ý ông chủ tập đoàn Thái Vũ họ gì, hóa  là họ Du !”
Trì Chỉ San: “ , chính là nhà họ Du và nhà họ Cố.”
Nam Về Nhạn : “Thế thì trách gì  oai phong như ,  còn chẳng dám đến gần!”
Lúc , Hạ Xa,  nãy giờ   gì, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Cửa hàng nhà   gì?”
Nam Về Nhạn  ngờ   hỏi, theo bản năng đáp: “Võ đạo...”
Rồi nhanh chóng nuốt  chữ “quán” cuối cùng, sửa thành: “Phòng tập múa.”
Việc   võ  thể để họ . Người bảo vệ nhỏ   đủ cảnh giác với cô , nếu  cô còn  võ,  chuyện sẽ càng rắc rối hơn.
Trì Chỉ San  cô  , mắt sáng lên: “Cậu còn  múa ?”
Nam Về Nhạn sợ cô  cao hứng, bắt  biểu diễn, vội vàng : “  . Nhà  chỉ mở cửa hàng kiếm tiền thôi, còn dạy múa là mời giáo viên chuyên nghiệp.”
Trì Chỉ San “Ồ” một tiếng.
Nam Về Nhạn tiếp tục lái câu chuyện về biệt thự  1 và biệt thự  2.
“Các    thấy tiếng s.ú.n.g ? Lúc  đang tìm vật tư, bỗng nhiên  thấy tiếng s.ú.n.g từ phía biệt thự  2, giật  thật đấy!”
Trì Chỉ San thấy chuyện  quen thuộc, thản nhiên : “Ừm. Nghe thấy .”
Nam Về Nhạn  vẻ mặt khoa trương: “Sao  bình tĩnh thế?  sợ c.h.ế.t khiếp.”
Trì Chỉ San: “Không cần sợ. Tiểu Du tổng của nhà họ Du tương đối thích chơi bời, tâm trạng  tùy tiện b.ắ.n vài phát cũng là chuyện thường. Trước đây khi   tổ chức tiệc bể bơi, cũng thường xuyên nổ s.ú.n.g để khuấy động  khí. Cậu  đắc tội   thì sẽ   nguy hiểm gì .”
Vân Vũ
Tiệc bể bơi? Nổ s.ú.n.g khuấy động  khí? Tâm trạng  thì tùy tiện b.ắ.n vài phát?
Nam Về Nhạn  khỏi tặc lưỡi.
Nhà họ Du   thế lực đến  ? Súng và đạn dược là vật tư quan trọng như , mà    tùy tiện mang  chơi đùa? Thật lãng phí!
Cô thầm nghĩ trong lòng, đúng là nhà giàu ăn thịt thối,  nghèo ngoài đường c.h.ế.t đói. Bọn nhà giàu  quá thiếu đòn! Nên cướp sạch của họ, biến họ thành  nghèo mới !
Trì Chỉ San thấy sắc mặt cô   , quan tâm hỏi: “Sao ?”
Nam Về Nhạn vội vàng : “Không  gì. Chỉ là  sợ.   thấy s.ú.n.g bao giờ!”
Rồi cô   hỏi: “Thế biệt thự  1 của nhà họ Cố,  s.ú.n.g ?”
Hạ Xa,  vẫn im lặng nãy giờ, thấy cô  cứ dò hỏi tình hình của khu biệt thự, liền cảnh giác, cắt ngang Trì Chỉ San đang định mở miệng, cố ý  dối:
“Biệt thự  1   súng.”