“Được , nhanh thôi!”
Gia đình ba nhanh đến cửa nhà Triệu Bình An. Hai vợ chồng tạm biệt, Lý Thi Hàm dắt con trai nhà, Long Tòng An chào Sở Bội Bội và , đến biệt thự 1.
Hắn nhiệm vụ.
Triệu Bình An và những khác chịu trách nhiệm lừa ân nhân đến biệt thự 5 trang trí sẵn, còn ba “tiểu chỉ” (thú cưng) chắc chắn sẽ ở nhà.
Ý của Cố là, ba “sủng vật” là những quan trọng của ân nhân, đương nhiên cùng chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc trọng đại.
Do đó, Long Tòng An sẽ canh gác bên ngoài biệt thự, đợi hai rời , sẽ nhà đưa ba “tiểu chỉ” đến nhà Triệu Bình An.
Long Tòng An đeo mặt nạ chống độc, nhanh đến gần biệt thự 1. Cũng may sương mù dày đặc che lấp, camera giám sát cũng thể .
Hắn tìm một góc yên, im lặng chờ hai cửa.
Bên trong biệt thự, An Nam và Cố Chi Dữ đang ăn sáng.
An Nam gắp một viên há cảo pha lê trong suốt, đưa miệng, thỏa mãn “Ừm” một tiếng.
“Không ngờ lâu như nấu cơm, mà tay nghề của em kém chút nào.”
Sau đó gắp một viên nữa, đưa miệng: “Tôm bóc vỏ thật là tươi.”
Vừa ngẩng đầu, thấy Cố Chi Dữ vẫn cúi đầu ăn cơm xá xíu trong đĩa của .
An Nam : “Sao chỉ cắm đầu ăn cơm ? Ăn thử há cảo xem, ngon lắm đó.”
Cố Chi Dữ lơ đãng “Ừm” một tiếng: “Ngon.”
An Nam nhướng mày: “Anh còn nếm mà ngon ?”
“Hả?” Cố Chi Dữ lấy tinh thần, vội vàng gắp một viên há cảo pha lê, “Anh nếm ?”
Vân Vũ
Sau đó bỏ miệng nhai nhai: “Ừm, quả thật ngon.”
An Nam ngạc nhiên : “Sao cứ thất thần ? Như tâm sự gì đó.”
Cố Chi Dữ ho khan một tiếng: “Anh thể tâm sự gì chứ.”
An Nam nheo mắt, quan sát một lúc, : “Anh bình thường.”
Ngay đó, cô buột miệng : “Nói , ở bên ngoài khác ?”
Cố Chi Dữ dở dở : “Anh mỗi ngày đều ở nhà với em, lấy khác?”
An Nam chỉ , đùa: “Vậy thì là trong mơ khác!”
Cố Chi Dữ gắp một miếng cải rổ cho cô: “Ngoan ngoãn ăn cơm .”
An Nam liếc , tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trong lòng nghĩ, đàn ông chắc chắn chuyện. Thường ngày vẫn luôn bình tĩnh, hôm nay hiếm khi lộ vẻ nặng trĩu.
Chỉ là họ ngày nào cũng ở bên , chuyện gì đặc biệt xảy ?
À, hôm qua ngoài dạo một , lẽ nào trong thời gian ngắn ngủi đó, xảy chuyện gì mà cô ?
Vừa nghĩ, cô vô thức ăn hết sạch đồ ăn.
Cô buông đũa, sờ sờ bụng: “Em hình như ăn nhiều .”
Cố Chi Dữ đĩa bàn, ngạc nhiên: “Ăn nhanh ? Anh tìm cho em ít thuốc tiêu hóa.”
An Nam xua tay: “Không cần .”
Rồi : “Anh cứ rề rà, gần như ăn gì, em vô thức ăn hết sạch .”
Nói , cô chỉ đĩa cơm xá xíu của : “Đĩa cơm của còn hết kìa.”
Cố Chi Dữ sững sờ, đúng là .
Hôm nay đặc biệt căng thẳng. Trước đây bao giờ như . Căng thẳng đến mức cơm cũng ăn ngon, cứ lo Triệu Bình An và bên xảy chuyện gì .
Biết rõ lát nữa An Nam khả năng lớn sẽ từ chối , nhưng vẫn kìm sự hồi hộp.
Những món ăn bàn , căn bản nếm chút vị nào.
Cố Chi Dữ gắp vội vài miếng thức ăn còn trong đĩa ăn hết, định dọn bát đũa, liền thấy bộ đàm của An Nam vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-335-anh-co-tam-su-gi-a.html.]
“Nam Nam, em đến đây nhanh lên!”
Cố Chi Dữ lập tức thẳng .
Đến .
An Nam cầm bộ đàm lên: “Chị Bội Bội, chuyện gì ?”
Giọng Sở Bội Bội chút nôn nóng: “Cái phụ nữ kỳ lạ đến nữa , em mau đến xem, hình như chút...”
Lời còn xong, giọng bộ đàm ngừng.
An Nam nhíu mày: “Chị Bội Bội?”
Cô gọi liên tục mấy tiếng, đều tiếng trả lời.
An Nam về phía Cố Chi Dữ: “Hình như xảy chuyện.”
Cố Chi Dữ: “Chúng qua xem thử.”
An Nam gật đầu, từ trong gian lấy hai khẩu s.ú.n.g tự động, ném cho Cố Chi Dữ một khẩu, hai liền vội vàng cửa.
Đợi họ xa, Long Tòng An chờ đợi từ lâu lập tức đến.
Anh Cố mở quyền hạn cho , dễ dàng mở cổng.
Chỉ là bước sân, Phú Quý đang ăn cơm trong phòng thú cưng lập tức cảnh giác, nhanh chóng chạy khỏi phòng, gác ở lối .
Long Tòng An mở cửa lớn, một ảnh màu trắng to lớn vồ ngã xuống đất, bên tai còn vang lên tiếng gầm gừ hung dữ.
Long Tòng An hoảng sợ, vội vàng kêu: “Tao! Tao tao tao!”
“Grừ?” Phú Quý cúi đầu, kỹ đàn ông ấn chân.
À, đây là tên đàn em theo trai.
Nó thả lỏng, di chuyển cơ thể.
Còn tưởng rằng kẻ xâm nhập mà chủ nhân cuối cùng cũng xuất hiện, mừng hụt!
“Gâu gâu!”
Xin nhé!
Phú Quý qua loa chào hỏi, trở phòng, tiếp tục ăn cơm. Nó thèm liếc thêm Long Tòng An một cái.
Thỏ gia và Lại Phúc cùng nó ngoài chằm chằm Long Tòng An hai ba giây, cũng về phòng.
Không gì quan trọng hơn cơm.
Long Tòng An xoa eo , nhe răng nhếch mép dậy khỏi mặt đất. Vừa cửa vồ ngã, quả thực là quá bất ngờ.
Không mũi chó thính nhất ! Sao Phú Quý ngốc nghếch coi như kẻ địch xâm lược chứ?
... Chẳng lẽ là lười đến mức thèm nhớ mùi ?
Long Tòng An xoa eo, đóng cửa phía .
“Phú Quý! Lại Phúc! Thỏ gia!”
Hắn gọi tên ba con thú cưng, trong nhà: “Theo một chuyến!”
Đáp chỉ là sự im lặng.
Hắn phòng thú cưng, thấy ba con đang ăn ngấu nghiến. Mặc dù đầu tiên thấy, nhưng chỉ cần thấy chúng, vẫn kìm sự ngạc nhiên.
Con thỏ khổng lồ, con gà phượng hoàng, con ch.ó đấu bò giống như sư tử, quả thực là đảo lộn nhận thức của .
Mặc dù chúng sẽ tấn công , nhưng vẫn cẩn thận ngoài cửa phòng, xâm nhập lãnh địa của chúng.
“Ba vị, theo một chuyến ? Dẫn các vị tìm chủ nhân.”
Phú Quý chuyên tâm gặm chân dê mặt, ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí cho . Chủ nhân mỗi rời lâu sẽ , cần gì ngươi dẫn đường?
Thỏ gia cũng ôm một cái đùi gà, ăn ngon lành.
Chỉ Lại Phúc bên cạnh, mổ ngô viên trong đĩa, bình tĩnh .
Long Tòng An kìm nuốt nước miếng.
Đồ ăn của đám thú cưng còn ngon hơn cả đồ ăn. Nếu những sống sót khác thấy, chắc chắn sẽ giành giật với chó.