Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 394: Tôi diệt một băng phái

Cập nhật lúc: 2025-08-17 16:03:11
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Nam liếc Tưởng Thiên bên cạnh, mới trả lời Tưởng Vệ Minh: “ sống ở đây.”

Tưởng Thiên kinh ngạc : “Không cô sống ở Phong Dật Cảnh ?”

An Nam: “Chuyển nhà .”

Tưởng Thiên đột nhiên nhớ điều gì đó, vỗ trán một cái: “Cô xem cái trí nhớ của ! Nhà ở Phong Dật Cảnh sập hết trong trận động đất !”

Lòng An Nam khẽ giật . "Sập hết ?"

Cũng may là cô, chị Bội Bội và Triệu Bình An kịp thời dọn , nếu thì nguy hiểm .

Đời , thời điểm động đất, các tòa nhà chung cư vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đời vì hiệu ứng bươm bướm, nhiều chuyện còn giống như .

May mắn , lúc đó cô chợt lóe lên ý tưởng, và cô cùng Triệu Bình An thu xếp dọn khỏi nơi đó.

An Nam chiếc xe bồn chở nước phía hai em họ Tưởng và hỏi: “Hai đến đây là...?”

Tưởng Vệ Minh trả lời: “Chúng đến giao nước.”

An Nam: “Hai vẫn còn bán nước ?”

Tưởng Thiên bên cạnh xua tay : “Bây giờ bán nước nữa! Đây là giúp chủ nhân cũ vận chuyển.”

“Chủ nhân cũ?”

Tưởng Thiên: “Chính là tập đoàn Thái Vũ mà đây , họ thuê chúng vận chuyển nước.”

An Nam hiểu : “À. Nước của nhà họ Du.”

Tưởng Vệ Minh cô nhắc đến nhà họ Du, : “An tiểu thư hiện sống ở đây, chắc chắn là quen với tổng giám đốc Du và tiểu tổng giám đốc Du .”

Vân Vũ

“Cái tên tóc vàng đó ?” An Nam lắc đầu: “Không quen.”

Tưởng Vệ Minh sững sờ một chút, đó , chỉ chiếc xe tải lớn và lái sang chuyện khác: “An tiểu thư ngoài ăn ?”

Tưởng Thiên thì xen : “Trông thu hoạch khá đấy! Có bí quyết gì ? Dẫn theo đàn em với!”

An Nam liếc về phía chiếc xe tải: “Không bí quyết gì cả. Cái đó cướp .”

Tưởng Thiên sững sờ, khóe miệng giật giật: “Cướp, cướp ?”

Tưởng Vệ Minh bên cạnh nghĩ rằng em trai quá đường đột, khiến An Nam nảy sinh tâm lý đề phòng nên mới bừa, vì giải thích: “An tiểu thư đừng bận tâm, Tiểu Thiên ý gì khác . Gần đây chúng cũng ăn nữa, chỉ là giúp chủ nhân chạy vặt thôi...”

Ý là, chúng hề cướp tài nguyên của cô.

An Nam hiểu lầm, giải thích: “Thật sự ăn. diệt một băng phái nhỏ, đây là vật tư cướp từ đó.”

Lần đến lượt Tưởng Vệ Minh thể bình tĩnh: “Diệt một băng phái?!”

“Người phụ nữ dùng ánh mắt vân đạm phong khinh (thản nhiên, nhẹ nhàng) để một câu ngông cuồng như ?!”

Anh đánh giá An Nam và đàn ông phía cô: “Hai , diệt một băng phái ?!”

Ai thể tin nổi chứ!

An Nam : “Cái đó thì , còn những bạn khác, chúng chỉ phụ trách lấy vật tư thôi.”

Tưởng Vệ Minh thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì đúng ! Sao thể nghịch thiên như thế ."

Sau đó tò mò hỏi: “Không An tiểu thư gia nhập tổ chức nào ?”

Hơn một tháng qua, do ảnh hưởng của sương mù, tình hình hỗn loạn nghiêm trọng, nhiều liên kết với những quen để cùng thành lập các bang phái, chiến đội, căn cứ nhỏ và các tổ chức khác để sống sót.

Trước đây hai em họ còn cân nhắc, nên chọn một tổ chức thực lực mạnh để gia nhập . "An tiểu thư thực lực tầm thường, nếu thể cùng cô gia nhập cùng một tổ chức..."

Nào ngờ An Nam ngẩn , xua tay : “Không tổ chức nào cả, chỉ ba năm bạn hàng xóm thiết.”

“Ba năm bạn?!” Tưởng Thiên bên cạnh cuối cùng cũng nhịn , chen : “Cô là, ba năm các cô diệt một băng phái của ?!”

Tưởng Vệ Minh cũng thể tin: “Băng phái đó bao nhiêu ?”

Chẳng lẽ bây giờ mười tám cũng thể gọi là băng phái?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-394-toi-diet-mot-bang-phai.html.]

An Nam hồi tưởng : “Khoảng bốn 500 .”

“Cái gì?!”

Bốn! Năm! Trăm! Người!!

Nghe câu trả lời , Tưởng Thiên suýt nữa thì phịch xuống đất. Tưởng Vệ Minh cũng đầy vẻ kinh hãi.

“Cùng với ba năm bạn, đánh bại bốn 500 ...”

“Cái quái gì thế ?!”

“Cô là một khẩu s.ú.n.g trường, chứ một quả tên lửa !”

hai em từng tiếp xúc với An Nam nhiều , loại phù phiếm (hời hợt, chân thật) thích khoác lác, nên lời từ miệng cô , tám chín phần mười là sự thật.

Thế là, họ lặng lẽ lùi một bước, một nữa căng dây thần kinh trong đầu.

"Về nhớ kỹ, phụ nữ thể chọc ."

Đang định tìm một cái cớ để nhanh chóng rời , kẻo nhiều sai nhiều, gây tranh chấp với , ai ngờ Tưởng Vệ Minh ngẩng đầu lên, thấy đàn ông phía An Nam, chiếc mặt nạ phòng độc che kín mít, hình chút quen thuộc.

“Vị là...”

An Nam hôm nay mới g.i.ế.c ba nhà Liễu Tú Liên, lúc tâm trạng , vì đủ kiên nhẫn giới thiệu: “Cố Chi Dữ, đàn ông của .”

Cố Chi Dữ phía thấy cách xưng hô , tâm trạng , khóe môi khẽ nhếch lên.

“Cố, Cố Chi...”

“Tổng giám đốc Cố?!”

Hai em sững sờ.

Cố Chi Dữ thấy phản ứng của họ, hỏi: “Hai quen ?”

Hai em họ Tưởng liên tục gật đầu.

“Họ sống dựa nhà họ Du, thể đối thủ cạnh tranh mạnh như Cố Chi Dữ chứ!” Nếu Cố Chi Dữ luôn đeo mặt nạ, họ sớm nhận .

Nói chính xác thì thể tính là quen , chỉ là họ đơn phương đến con Cố Chi Dữ.

Hai em họ Tưởng ngẩn một lúc, đó nữa dùng ánh mắt ngũ thể đầu địa (cực kỳ ngưỡng mộ, tôn trọng) về phía An Nam.

Họ rõ, bên cạnh tổng giám đốc Cố nay từng phụ nữ nào.

“An tiểu thư cách đây lâu còn sống ở Phong Dật Cảnh, mới chuyển đến đây bao lâu, nắm đàn ông siêu khó tính ?!”

“Không đúng!”

Tưởng Thiên đột nhiên phản ứng : “Trước đây chúng vẫn luôn đoán ông chủ cấp của An Nam là ai, bây giờ quá rõ ràng , ông chủ bí ẩn bán nước bán thuốc đó, chính là Cố Chi Dữ!”

“Vậy An Nam chẳng là từ thuê thượng vị (leo lên) thành bà chủ !”

“Siêu thật!!”

An Nam hề họ não bổ (tự tưởng tượng, thêu dệt) một vở kịch tình cảm nơi công sở thời tận thế, cô vẫn nghiêm túc hỏi thăm tình hình bên ngoài: “Trận động đất khiến thành phố hủy hoại tan hoang, nơi ở của hai an ?”

Hai em lắc đầu: “Nhà của chúng cũng sập . Bây giờ bên ngoài hầu như còn nơi nào thích hợp để sống. Chúng chuyển đến căn cứ của chính phủ.”

An Nam và Cố Chi Dữ liếc : “Căn cứ của chính phủ?”

“Nhà ở đó ảnh hưởng ?”

Cô vẫn còn nhớ đến căn nhà nhỏ mà mua.

“Tất nhiên là cũng ảnh hưởng.” Tưởng Thiên vẻ mặt tự hào: “ đừng quên, Hoa Quốc chúng mệnh danh là cuồng ma xây dựng! Hiệu suất của chính phủ nhanh, mấy ngày sửa chữa một nửa khu dân cư .”

“Chúng ngày hôm qua mới từ khu tị nạn chuyển đến căn cứ.” Tưởng Vệ Minh chỉ chiếc xe bồn chở nước phía , “Đây , định xong là đến việc cho ông chủ ngay.”

An Nam gật đầu vẻ suy tư.

Mấy hàn huyên thêm vài câu, lời tạm biệt và mỗi lên xe, lái khu biệt thự.

An Nam ghế phụ, thông qua gương chiếu hậu chiếc xe bồn chở nước phía , đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đầu hỏi Cố Chi Dữ: “Biệt thự của cung cấp nước bằng cách nào ?”

Loading...